Chương 3: Kẹo mút vị dâu
Hai bên con đường đầy rẫy dấu tích hoang tàn là những chiếc xe mục nát phủ đầy rêu xanh và hoen gỉ. Những tòa nhà đổ nát, đá vụn vương khắp mặt đất, xác người máu me be bét nằm rải rác, mùi hôi tanh nồng nặc trộn lẫn trong không khí dơ bẩn, cả khu vực tĩnh lặng đến rợn người. Một cơn gió lạnh thổi qua, dưới ánh trăng mờ bạc, bầu không khí càng thêm tiêu điều.
Trong một con hẻm tối mờ phía sau, mặt nước bẩn đọng lại bị bắn lên mấy giọt khi có bước chân dẫm xuống. Những cái bóng đen thấp thoáng di chuyển giữa đống tường đổ, cẩn trọng tránh va phải mảnh vụn và xác người rải rác trên đất.
“Sao chúng ta không đi ban ngày chứ?”
Dương Dĩ Đồng dẫn đầu, nói bằng giọng thấp đến gần như thì thầm. Đôi mắt anh dưới bóng tối lại phát ra ánh sáng khác thường, đồng tử phủ một lớp cam nhàn nhạt.
Chuyện này thì Cố Bỉnh Khiêm và Viên Lộ đã quá quen, chẳng có gì lạ.
Ngược lại, Giang Vân Khởi thì thấy hơi ngạc nhiên.
“Không ai bảo các cậu phải đi theo.”
Cố Bỉnh Khiêm tiện tay kéo cậu tránh khỏi một tảng đá gồ ghề.
“Nhìn đường cho kỹ, đừng ngã. Dương Dĩ Đồng nhìn không phải để ngắm đâu … cậu ta có dị năng ‘thiên lý nhãn’, dạng hỗ trợ.”
Giang Vân Khởi rút lại ánh mắt tò mò, khẽ hỏi:
“Dị năng?”
“Cậu còn chưa biết cái đó à? Cậu chui từ núi nào ra vậy?”
Dương Dĩ Đồng vừa nhớ lại cảnh hôm qua cậu chém bay đám dây leo, vừa cười ha hả:
“Không lẽ cậu là kiểu đại lão sống ẩn dật trong tiểu thuyết?”
Cố Bỉnh Khiêm bị cướp lời, khẽ cười lạnh:
“Lo dẫn đường, bớt nói lại.”
Dương Dĩ Đồng: “…”
“Sau tận thế, không chỉ zombie xuất hiện mà cả con người cũng bắt đầu tiến hóa. Hướng tiến hóa thì mỗi người mỗi khác … người thì nhanh nhẹn hơn, người thì mạnh hơn, có người phun được lửa, có kẻ tàng hình.”
Cố Bỉnh Khiêm giơ tay, lòng bàn tay lóe lên ánh sáng vàng nhạt. Khi ánh sáng tan đi, một mũi tên dài xuất hiện trong tay anh.
“Những người như vậy, được gọi chung là dị năng giả.”
Dương Dĩ Đồng lập tức chen lời:
“Đúng đúng! Anh đây là dị năng cấp C, còn đại ca Cố đây, khéo là cấp A hệ kim đấy!”
Cố Bỉnh Khiêm liếc anh một cái.
“Cấp C?” Giang Vân Khởi hỏi.
“Ừ. Tinh thần lực càng mạnh, cấp dị năng càng cao. Có người còn có thể sở hữu nhiều dị năng cùng lúc.”
Cố Bỉnh Khiêm dứt khoát cắt ngang:
“Rồi, Giang · thùng thuốc nổ · Vân Khởi, muốn biết cậu thuộc cấp nào thì về căn cứ kiểm tra. Bây giờ đánh trước đã, được chứ?”
Nói xong, anh ném mũi tên về phía trước. Mũi tên bay xuyên không, cắm phập vào một con zombie mặt mũi vặn vẹo, khiến nó gục ngã ngay tại chỗ.
Lúc này, cả nhóm đã đến gần trung tâm nghiên cứu ở Ninh Thành nơi gần như trở thành thiên đường của zombie, tụ tập đến hàng nghìn con.
“Ê anh Cố! Đừng quên giao kèo đó nha!”
Dương Dĩ Đồng đá bay một con zombie định lao đến gần, vội nhắc lại,
“Em dẫn đường thì anh giảm bớt yêu cầu!”
Cố Bỉnh Khiêm cau mày:
“Giảm một nửa.”
Bên cạnh, Viên Lộ đang lặng lẽ chiến đấu cũng sáng bừng mắt:
“Deal!”
Ngay sau đó, cả người họ được bao phủ bởi một lớp ánh sáng xanh nhạt. Đồng thời, Dương Dĩ Đồng kích hoạt dị năng ẩn thân nhóm người ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt.
“Dị năng này của em duy trì không được lâu đâu. Tranh thủ lẻn vào thôi.”
Dương Dĩ Đồng ngẩng cằm, có chút tự đắc:
“Đừng nhìn em là cấp C, em có tới hai dị năng đó!”
Giang Vân Khởi khẽ gật đầu rồi nhanh chóng theo sát bước chân Cố Bỉnh Khiêm.
“Chị Viên, ánh mắt anh ta vừa nãy là sao vậy?”
Dương Dĩ Đồng nhích lại gần hỏi nhỏ.
Viên Lộ chẳng nói không rằng, giơ tay đập một phát lên đầu cậu:
“Đừng lắm mồm. Đi nhanh.”
Trung tâm nghiên cứu nằm ở ngoại ô Ninh Thành. Dù đã bị đánh bom dữ dội cách đây nửa năm, tòa nhà trông vẫn không bị tổn hại nhiều. Tường ngoài phủ đầy dây leo xanh, kiến trúc hiện đại vẫn còn khá nguyên vẹn.
Tòa nhà hình vuông, ba tầng, giữa sân có một cây lớn. Biển hiệu “Trung tâm nghiên cứu” trước cửa đã nghiêng vẹo, nhìn thôi cũng thấy như sắp rơi.
Cố Bỉnh Khiêm đẩy cửa chính, bụi mù bốc lên kèm theo mùi máu tanh và xác chết thối rữa.
Giang Vân Khởi đảo mắt nhìn khắp đại sảnh.
Sàn đá xám nhạt hoa văn loang lổ, đồ đạc như ghế sofa, bàn ghế nằm lăn lóc. Tường sơn màu be loang lổ vệt dịch đặc sệt màu vàng trắng. Trần nhà trắng muốt giờ mốc meo loang lổ, đèn chùm quấn đầy mạng nhện. Giấy tờ rải khắp nơi, đầy vết giày dính máu hỗn độn.
Chỉ cách một bức tường, bên ngoài là lũ zombie gào rú như dã thú. Mà bên trong, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Dương Dĩ Đồng rùng mình, ôm chặt cánh tay, run run nói:
“Có phải ảo giác không chứ? Trong này lạnh hơn ngoài thì phải…”
Cố Bỉnh Khiêm ngẩng đầu nhìn lên trần:
“Không phải ảo giác.”
Khắp nơi trong tòa nhà, xác chết không đầu, cụt chân cụt tay nằm la liệt.
Thang máy từ lâu không còn hoạt động, Cố Bỉnh Khiêm sải bước về phía văn phòng của viện trưởng.
Suốt dọc đường, không có lấy một con zombie, thậm chí một con ruồi cũng không. Mọi thứ quá yên tĩnh…yên tĩnh đến mức báo hiệu cho một cơn bão lớn sắp đến.
Dương Dĩ Đồng thả lỏng một chút thì bắt đầu nhốn nháo. Vừa đi vừa cúi nhặt đủ thứ rơi dưới đất, ví dụ như thẻ từ.
“Chu Duệ?”
Cậu cau mày, cố nhận ra chữ trên thẻ.
Viên Lộ cũng ghé đầu nhìn, nhíu mày:
“Nếu chị nhớ không nhầm… hôm đó người phụ trách tiếp chị tên cũng giống thế. Tay trái hình như chỉ có bốn ngón.”
“Chị à, đây là ID thẻ, đâu phải ảnh toàn thân.”
Dương Dĩ Đồng quăng thẻ cho Viên Lộ, rồi lượn sang chỗ Giang Vân Khởi:
“Anh ơi, sao anh quen được anh Cố thế?”
Giang Vân Khởi ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cố Bỉnh Khiêm:
“Anh ấy cứu tôi.”
Dương Dĩ Đồng “wow” một tiếng rõ dài, hứng khởi hỏi tiếp:
“Rồi anh ấy cứu kiểu gì á? Anh có trả vật tư gì không?”
“Sao phải trả?”
Giang Vân Khởi nhíu mày khó hiểu. Cậu chỉ đồng ý với anh ta ba điều kiện, chỉ cần không vượt giới hạn và nguyên tắc của mình thì gì cũng được.
Nhưng Dương Dĩ Đồng đâu biết chuyện giao kèo giữa hai người. Nghe thấy Giang Vân Khởi bảo mình không đưa bất kỳ món đồ nào để đáp lại, cậu ta trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ… đây chính là sức hút của mỹ nhân?
Đến cả tên thương nhân máu lạnh như Cố Bỉnh Khiêm cũng có ngày vì sắc mà xiêu lòng?
Đi đầu đoàn, Cố Bỉnh Khiêm nghe rõ mồn một cuộc đối thoại phía sau, khóe môi khẽ nhếch.
“Giang Vân Khởi, cậu có ăn kẹo không?”
Đột nhiên anh hỏi. Có lẽ là vì thấy Dương Dĩ Đồng cứ lải nhải mãi bên tai cậu nên bắt đầu cảm thấy… phiền.
Nghe nhắc đến kẹo, Giang Vân Khởi lập tức bước nhanh lên phía trước, đôi mắt phượng vốn luôn trầm tĩnh cũng sáng hơn một chút.
Sau vài ngày tiếp xúc, anh đã nhìn ra cậu là kiểu ngoài lạnh trong ấm, lại đặc biệt mê đồ ngọt.
“Nè, ăn tiết kiệm thôi.”
Cố Bỉnh Khiêm tiện tay nhét một nắm kẹo vào tay Giang Vân Khởi, giọng dặn dò chẳng nghiêm túc chút nào:
“Đừng ăn nhiều, sâu răng đấy.”
“Không sâu đâu.”
Giang Vân Khởi bóc một viên kẹo mút, rồi đột nhiên… đưa tới trước miệng anh:
“Anh ăn đi.”
Cố Bỉnh Khiêm cụp mắt, ánh nhìn sâu thẳm. Anh khẽ cúi đầu, ngậm lấy cây kẹo.
Không khí thoang thoảng mùi dâu tây ngọt dịu.
Là vị của kẹo.
Phía sau, Viên Lộ và Dương Dĩ Đồng lần nữa… hóa đá.
Không lẽ… mỹ nhân dùng sắc trao thân thật rồi?
Cho nên mới không cần trả bất cứ vật tư nào cho tên gian thương đó?
Càng đi vào bên trong, bầu không khí càng trở nên âm u rùng rợn. Bên ngoài cửa sổ thấp thoáng bóng cây, dây leo bám khắp tường, lá xanh ngả đỏ, vươn dài như móng vuốt, giống như hút thứ gì đó từ lòng đất.
Văn phòng viện trưởng nằm ở cuối hành lang.
Cố Bỉnh Khiêm dừng lại trước cánh cửa trắng, tay đút túi, đứng yên một lát. Đôi mắt phượng nheo lại, nhìn cánh cửa đang đóng chặt với vẻ cân nhắc.
Anh vặn tay cầm, rồi đẩy cửa bước vào.
Khác với cảnh hỗn loạn ngoài sảnh, nơi này gọn gàng hơn một chút. Tài liệu rơi vãi trên bàn, thùng rác bị lật úp, mấy viên giấy bị văng ra. Màn hình máy tính thì vỡ nát hoàn toàn.
“Phòng này cũng rộng ghê.”
Dương Dĩ Đồng đổ người lên sofa, duỗi lưng uể oải, mắt nhắm tịt lại lười biếng lẩm bẩm:
“Hay tụi mình ngủ lại đây đi? Sắp sáng rồi đó.”
Cố Bỉnh Khiêm cúi người dựng lại cái ghế bị đổ, lặng lẽ quan sát khắp căn phòng. Ánh mắt anh dừng lại ở một cái tủ kê sát tường.
Anh mở thử là một chiếc két sắt.
“Có gì mà quan trọng dữ vậy?”
Viên Lộ, nãy giờ vẫn im lặng, khoanh tay ngồi trên bàn, giọng đầy nghi ngờ.
Cố Bỉnh Khiêm không muốn đoán. Anh dùng bạo lực phá khóa. Bên trong… chỉ có một chiếc USB.
Giang Vân Khởi thì đang đứng cạnh giá sách, chăm chú nhìn các đầu sách. Một quyển sách lạ thu hút sự chú ý của cậu. Trên gáy sách có một biểu tượng đặc biệt: hai con rắn quấn lấy nhau, lộ nanh độc, ở giữa là một ngôi sao sáu cánh.
Cậu vừa rút quyển sách ra, cả giá sách liền rung nhẹ, sau đó… chầm chậm mở ra như một cánh cửa bí mật.
“Tôi…tôi chỉ định… nhìn thử cái tượng này thôi mà…”
Giang Vân Khởi quay đầu lại thì thấy Dương Dĩ Đồng. Trong tay cậu ta là một món đồ gốm trang trí.
Đối mặt với tình huống bất ngờ, Dương Dĩ Đồng lúng túng đến mức nói năng cà lăm.
Sắc mặt Cố Bỉnh Khiêm thay đổi, không nói không rằng bước nhanh tới bên Giang Vân Khởi, giọng trầm thấp hỏi:
“Cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
Giang Vân Khởi lắc đầu, mắt đã bị thu hút bởi căn phòng vừa hé ra kia.
Cả nhóm tiến lại gần. Bên trong là một căn mật thất trắng toát, sàn nhà bị nhuộm bởi dịch nhầy màu xanh lam, giữa phòng đặt một bình thủy tinh khổng lồ, mặt kính đã nứt, mùi tanh nồng bốc lên khiến người ta muốn nôn.
Trong lòng Cố Bỉnh Khiêm dâng lên cảm giác bất an. Lần nữa, anh có cảm giác bị ai đó âm thầm theo dõi. Nhưng chưa kịp kéo Giang Vân Khởi rời đi thì… một cơn đau buốt đột ngột xộc thẳng vào não.
Sắc mặt Giang Vân Khởi lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán. Cơn đau dữ dội như muốn chẻ đôi thân thể cậu, khiến cậu loạng choạng, suýt nữa ngã quỵ may có Cố Bỉnh Khiêm kịp đỡ lấy.
Không chỉ hai người họ Viên Lộ và Dương Dĩ Đồng cũng không khá hơn. Cả hai đã ngất đi vì đau đớn, thân thể co rúm, môi trắng bệch.
Trong cơn đau tưởng như xé rách linh hồn, ký ức của Giang Vân Khởi bỗng ồ ạt tràn về.
Chiến trường nhuốm máu, đồng đội ngã gục trước mặt, hình ảnh của lũ côn trùng gớm ghiếc trước khi chết hiện lên mồn một… Chỉ là người đã phản bội cậu, cậu lại không thể nhớ nổi khuôn mặt đó.
Lưng vẫn đau âm ỉ, nhưng không đau bằng cái cảm giác bị phản bội.
Nỗi đau ấy như bị lột sống một mảng da thịt, máu me đầm đìa, nhưng lại chẳng có cách nào phát tiết, chỉ có thể nuốt xuống đến mức không thở nổi.
Cố Bỉnh Khiêm không nói một lời, bế Giang Vân Khởi kiểu công chúa, cố gắng rời khỏi căn phòng.
Cơn đau đến nhanh, nhưng cũng rút đi rất nhanh.
Khi anh quay lại, lôi theo cả Viên Lộ và Dương Dĩ Đồng đang ngất xỉu ra khỏi mật thất, thì cái cảm giác như bị kim đâm trong đầu cũng biến mất.
Thở hổn hển, Cố Bỉnh Khiêm dựa lưng vào tường, xoa huyệt thái dương, thở dốc.
“Cậu ổn chứ?”
Anh cúi sát xuống, vén phần tóc mái ướt đẫm mồ hôi trên trán Giang Vân Khởi, giọng trầm khàn mang theo sự lo lắng thật lòng.
“Anh là ai?!”
Giang Vân Khởi vừa mở mắt, đã vung chân đá mạnh vào người Cố Bỉnh Khiêm, giọng nói lạnh như băng, tràn đầy đề phòng. Đôi mắt phượng phủ đầy tơ máu, sâu thẳm và chết lặng cả người toát ra khí lạnh đến rợn người.