Chương 13: Đừng buồn, cũng đừng khóc
“Làm sao cậu đến được đây?”
Trên tầng thượng, Giang Vân Khởi chống hai tay lên lan can bằng gạch đỏ, đôi mắt phượng đen nhánh lặng lẽ nhìn về phía bầu trời đầy sao lấp lánh.
Giữa biển sao mênh mông ấy, không biết đâu mới là quê hương thực sự của họ.
Long Uyên Lan chỉ mới đến đây vài ngày mà đã học được cách hút thuốc, ngón tay thuần thục châm điếu thuốc lá thô sơ, tàn thuốc bập bùng sáng tối giữa đêm đen.
“Khi biết anh bị bầy trùng tộc bao vây nặng nề, tôi không chút do dự lao thẳng đến hiện trường. Nhưng lúc tôi đến nơi… thì đã quá muộn. Tôi chỉ có thể mở to mắt nhìn ‘Ảnh Không’ tự phát nổ, ánh sáng chói mắt như muốn xé toạc màn đêm của vũ trụ.”
“Người ta ai cũng bảo anh chết rồi, nhưng tôi không tin.”
“Lúc đó tôi lái cơ giáp, suốt nửa tháng liền lượn quanh tinh không rộng lớn tìm kiếm anh, cuối cùng lại bị người nhà họ Long bắt về.”
“Thượng tướng, tôi vô dụng lắm phải không, đến một mảnh vải áo của anh cũng không tìm được.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT