Hơn nữa trông cô ta có vẻ kỳ lạ, Triệu Thụy sinh lòng cảnh giác.
Mẹ Triệu ra ngoài đổ nước, cũng phát hiện Sầm Tĩnh Thu bước vào, bà ngạc nhiên vui mừng nói: “Tĩnh Thu, con về rồi sao?” rồi quay vào trong nhà gọi Triệu Xuyên Trạch: “Tiểu Trạch, mẹ cháu về rồi này!”
Chớp mắt đã thấy Triệu Xuyên Trạch vui mừng chạy ra, ôm lấy chân Sầm Tĩnh Thu.
Sầm Tĩnh Thu trìu mến xoa đầu cậu bé.
Kiếp trước, cô ta đã không dành cho đứa con này bao nhiêu tình yêu thương. Vậy mà đứa con này vẫn nhớ nhung cô ta hơn mười năm. Kiếp này, cô ta sẽ không bỏ lỡ sự trưởng thành của thằng bé nữa.
Triệu Thụy nhìn ánh mắt và hành động của cô ta, rồi lại nhìn thoáng qua băng gạc trên trán cô ta, ánh mắt anh sắc bén, trong lòng đã hiện lên một suy đoán, anh đột nhiên cảm thấy ghê tởm.
“Tĩnh Thu, sao con lại về vào sáng sớm? Ăn gì chưa?”, mẹ Triệu thấy kỳ lạ hỏi.
Từ thành phố về đến xã, xe buýt bảy giờ mới chạy, đến xã cũng phải gần chín giờ, từ xã đi bộ về đây ít nhất cũng phải đến mười một giờ. Bây giờ mới hơn tám giờ, sao Sầm Tĩnh Thu đã về đến rồi?
Sầm Tĩnh Thu vẫn còn nhớ rõ mẹ Triệu của kiếp trước đã ghét bỏ và xua đuổi cô ta. Bây giờ đột nhiên thấy bà mẹ chồng hiền lành quan tâm mình như vậy, cô ta rất không quen, chỉ giải thích đơn giản là mình ở nhờ trường học, rồi ngập ngừng đáp: “Con... chưa ăn ạ...”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play