Thấy cậu ta không phục, vịn tường đứng dậy, tức giận nói: “Cô là mẹ của Sở Sơn Thanh à? Quản rộng thế làm gì!”
Giang Nam cười lạnh: “Tôi không phải mẹ cậu ấy, tôi chỉ lấy tư cách là đàn chị của cậu đến để dạy cho cậu cách làm người, để cậu không phải chỉ biết sủa bậy bằng cái miệng “chó” đó thôi!”
Mộc Vĩ nghe thấy Giang Nam ví mình là chó thì tức giận đến mức mất hết lý trí: “Cô đừng có ép tôi đánh phụ nữ!”
Giang Nam bật cười: “Nào, tôi đang đứng đây, có bản lĩnh thì đến thử xem!”
Mộc Vĩ nắm chặt hai tay, trừng mắt nhìn Giang Nam, còn bạn học của cậu ta sợ cậu ta nổi điên đánh người cũng đã sớm nắm chặt hai tay cậu ta, ghìm cậu ta lại.
Giang Nam nhìn những nam sinh vốn đang vây xem ở hành lang, hoặc thò đầu ra khỏi phòng ký túc xá, nói: “Tính cách của đàn em Sở Sơn Thanh, tôi tự nhận là hiểu rõ hơn các cậu, đừng nói là đắc tội với cậu Mộc này, e rằng đến cả nói to tiếng cậu ấy cũng chưa từng làm đúng chứ?
Cậu Mộc, cậu không thích đàn em Sở, không sao cả, không ai yêu cầu cậu nhất định phải thích cậu ấy, nhưng tại sao cậu cứ phải nhằm vào cậu ấy, xúc phạm nhân phẩm của cậu ấy, công kích cá nhân cậu ấy, thậm chí còn gán cho cậu ấy một cái danh vô cớ như vậy, ngoài việc phơi bày nhân phẩm thấp kém của cậu ra, còn có lợi ích gì cho cậu sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT