Rồi cô giải thích: “Có khích lệ mới có động lực, chúng ta không thể cứ dựa vào nhiệt huyết, làm việc trong tình trạng “đói meo” được đúng chứ?”
Câu nói này khiến cho Mạt Mẫn và Dương Linh bật cười, đúng vậy, báo trường có tiền lương của Đoàn ủy, còn bọn họ thì đâu có được trả công? Chỉ là…
“Em quên chuyện của báo “Văn hối” lần trước rồi sao?” Mạt Mẫn thở dài nói.
Báo “Văn hối” và đài truyền hình Thượng Hải đều đăng quảng cáo đồng hồ của một thương hiệu Thụy Sĩ, ban đầu tưởng rằng sẽ trở thành biểu tượng của việc mở cửa kinh tế với bên ngoài, ai ngờ sau khi dư luận bàn tán xôn xao, người phụ trách của cả hai đều bị cách chức.
Dương Linh cũng nói thêm: “Hơn nữa có sản phẩm nào cần quảng cáo trong trường của chúng ta chứ?”
Trong nền kinh tế kế hoạch, hàng hóa không phải lo không bán được, lực lượng mua của sinh viên lại không mạnh, e rằng chỗ trống kia cũng vô ích.
Giang Nam lại nói: “Quốc gia đã cho phép các công ty quảng cáo hoạt động rồi, dù sao chúng ta cũng không nhận quảng cáo nước ngoài, sẽ không có vấn đề gì đâu, cứ để trống trước đã, lỡ như có người cần thì sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play