Người đàn ông đứng cách đó không xa có dáng người cao ráo, trên người mặc bộ cảnh phục màu xanh lam chỉnh tề, cầu vai lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, những chiếc cúc trên người được cài nghiêm chỉnh, chiếc áo sơ mi và cà vạt bên trong không một nếp nhăn.

Bàn tay trái buông thõng tự nhiên bên hông, chân dài, đầu ngón tay móc vào mũ cảnh sát.

Nguyễn Chi thường nghe người ta nói đến đôi chân dài một mét tám.

Cô từng tưởng tượng nhưng không thể tưởng tượng ra. Nhưng hôm nay, đôi chân dài một mét tám đã đứng trước mắt cô.

Hình Kinh Trì như vậy khiến Nguyễn Chi khiến cảm thấy có chút xa lạ, tất cả sự sắc bén gai góc trên người anh cùng với sự lỏng lẻo thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dường như đều biến mất.

Anh bình tĩnh đứng trước cửa nhìn cô.

Nguyễn Chi chưa bao giờ cảm thấy Hình Kinh Trì rất yêu nghề như lúc này.

Lời anh nói lúc chưa "để tiếp tục làm cảnh sát" vẫn còn văng vẳng bên tai cô, anh bị thương rất nặng khi trở về từ biên giới, hầu như tất cả mọi người đều phản đối anh tiếp tục làm nghề này.

Hình Kinh Trì từ nhỏ đã không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Anh chưa từng chịu thua, chưa từng chịu khuất phục, mới mười bảy tuổi đã giấu tất cả mọi người trong nhà đi thi trường cảnh sát. Chuyện này đã làm náo loạn cả nhà họ Hình, đây chắc chắn là tín hiệu rõ ràng về việc Hình Kinh Trì từ bỏ quyền thừa kế.

Hình Kinh Trì có quan tâm không, anh chẳng quan tâm đến những điều đó.

Sự thỏa hiệp duy nhất của Hình Kinh Trì là cưới Nguyễn Chi.

Bởi vì cưới cô, anh mới có thể tiếp tục làm những gì mình muốn làm.

Nguyễn Chi mím môi, không trả lời câu hỏi của Hình Kinh Trì, ngược lại còn hỏi anh một câu: "Hình Kinh Trì, nếu anh không thể làm cảnh sát nữa, anh sẽ chọn làm gì?"

Hình Kinh Trì cau mày, anh không biết tại sao Nguyễn Chi lại đột nhiên hỏi anh như vậy.

Nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời: "Tôi không biết."

Hình Kinh Trì mười bảy tuổi vào trường cảnh sát, hai mươi mốt tuổi được tuyển đặc cách vào đội đột kích Sư tử tuyết, hai mươi sáu tuổi bị thương nặng trong nhiệm vụ được đưa trở về Thành phố Phong, trong năm năm này, anh chưa từng thất bại trong nhiệm vụ nào.

Hai mươi bảy tuổi, anh ở Đội Cảnh sát hình sự Thành phố Phong.

Trong mười năm dài đằng đẵng này, niềm tin, tín ngưỡng của anh chưa bao giờ dao động, tuổi thanh xuân và nhiệt huyết của anh đều cống hiến cho đất nước và nhân dân.

Tất cả những vết thương trên người anh đều là công trạng của anh.

Đây cũng là lần đầu tiên Hình Kinh Trì nhận ra hình như anh chỉ biết làm cảnh sát.

Nguyễn Chi nhìn sự kiên định và chút hoang mang không dễ nhận ra trong ánh mắt Hình Kinh Trì, không hiểu sao bỗng hơi đau lòng.

Anh không nhớ cô nhưng anh vẫn không thay đổi.

Vẫn là Hình Kinh Trì trong đêm tối nắm chặt tay cô, đưa cô chạy trốn.

Nguyễn Chi thu lại cảm xúc trong mắt, cô đứng dậy vẫy tay với anh: "Qua đây."

Hình Kinh Trì nghe lời bước tới gần Nguyễn Chi, ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Tiểu Thanh Sứ trước mặt anh mỉm cười với anh, đôi mắt nai cong lên, hàng mi rủ xuống.

Nguyễn Chi đưa tay ra: "Đưa mũ cho tôi."

Hình Kinh Trì giơ tay đặt chiếc mũ vào lòng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô.

Ngay sau đó, Nguyễn Chi hơi tiến lại gần anh, kiễng chân lên.

Khoảnh khắc này, Hình Kinh Trì ngửi thấy mùi hương trên người cô, hơi chua, trong vị chua lại có chút ngọt ngào. Anh ngẩn ngơ nghĩ, trên người Tiểu Thanh Sứ này chắc có vẽ hoa văn hoa nho*.

*Đây là một họa tiết cổ điển và tinh tế, thường được sử dụng để trang trí trên các sản phẩm gốm sứ cao cấp như bình, chén, bát đĩa.

Nguyễn Chi đội chiếc mũ ngay ngắn lên đầu Hình Kinh Trì, rồi lùi xa ra nhìn kỹ, xác nhận đã đội ngay ngắn rồi mới chớp chớp mắt.

Cô khẽ nói: "Đi đi, tôi đợi anh về."

Hình Kinh Trì nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, trong đôi mắt đen cuồn cuộn cảm xúc.

Đây là lần đầu tiên có người nói với anh, tôi đợi anh về.

Rất lâu sau, anh mới khàn giọng đáp: "Được."

...

Sau khi Hình Kinh Trì đi, Nguyễn Chi cũng không ngồi không, cô đoán giờ này Lâm Thiên Tầm vẫn chưa đến xưởng, quyết định gọi một cuộc điện thoại về Thành phố Phong, tránh cho ông lão lắm miệng này lo lắng.

"Chi Chi à? Là Chi Chi à?"

Vừa khi Nguyễn Chi gọi qua bên kia đã bắt máy.

Nguyễn Chi nghe thấy giọng nói lo lắng của Lâm Thiên Tầm mới hơi hối hận vì sự bốc đồng ngày hôm qua, cô nắm chặt vạt áo nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi bố, làm bố lo lắng rồi, con không sao."

Lâm Thiên Tầm nghe thấy tiếng của Nguyễn Chi mới yên tâm.

Nguyễn Chi là đứa con đầu lòng của ông, ông từng dồn hết tâm huyết và hy vọng vào cô. Nhưng sau khi tranh quyền nuôi dưỡng với Nguyễn Thanh, ông chỉ muốn cô vui vẻ. Cho nên khi Nguyễn Chi nói muốn gả cho Hình Kinh Trì, ông cũng thỏa hiệp.

Lâm Thiên Tầm nghe Lâm Linh kể chuyện cô và Hình Kinh Trì ở cùng nhau, suy nghĩ một hồi vẫn hỏi thêm một câu: "Chi Chi, con và Hình Kinh Trì sao lại ở cùng nhau? Thằng bé bận phá án ở Thành phố Điền à?"

Nguyễn Chi tuyệt đối không thể để Lâm Thiên Tầm biết chuyện này, nếu không về nhà là cô xong đời.

Hai ngày nay ở bên Hình Kinh Trì, cô cũng bạo dạn hơn một chút, nói dối cũng bình tĩnh hơn trước: "Vừa khéo gặp nhau thôi, anh ấy đang điều tra vụ làm giả, điều tra đến buổi đấu giá."

Chuyện buổi đấu giá Nguyễn Chi đã kể với Lâm Thiên Tầm, Lâm Thiên Tầm còn chuyển cho cô một khoản tiền để cô thấy thích thì lấy.

Lâm Thiên Tầm nghe đến đây mới kinh ngạc nói: "Mấy chuyên gia đó mà còn nhìn nhầm à? Đồ của triều đại nào?"

Nguyễn Chi thở dài: "Cái chậu hoa hướng dương của anh Diêu, con đã thấy ngay từ dưới. Không qua tay, không biết thủ công thế nào, có thể qua mắt được chuyên gia thì trình độ chắc không thấp."

Kỹ thuật làm giả này cũng giống như tiến bộ khoa học kỹ thuật, năm nào cũng đổi mới.

Chuyên gia có áp lực lớn, bảo tàng của họ cũng có áp lực lớn.

Chuyên môn của Nguyễn Chi không phải đồ sứ và đồ đồng, đây là chuyên môn của Lâm Thiên Tầm. Nguyễn Chi từ nhỏ đã theo ông ngoại và sư phụ học nghề, chuyên về thư họa, những thứ khác chỉ biết chút ít.

Nghe đến đây Lâm Thiên Tầm cũng hiểu ra.

Đồ thật đang được Nguyễn Chi cất ở nhà, con bé mà không nhìn ra mới lạ.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Lâm Thiên Tầm lại thấy không đúng: "Đồ của anh Diêu rất ít, còn đều là đồ quý hiếm. Theo lý thì không nên như vậy, sao bố lại không nghe thấy tin tức gì?"

Nguyễn Chi cũng không hiểu nhiều về vụ làm giả, cô lắc đầu: "Chuyện này con cũng không biết nhiều."

Lâm Thiên Tầm cũng không dây dưa ở đây, đã là đồ giả thì chắc chắn kẻ làm giả cũng sợ người ta phát hiện ra, huống hồ dạo này cảnh sát theo dõi rất chặt, không có tin tức gì cũng là bình thường. Ông lại hỏi chuyện của Nguyễn Chi và Hình Kinh Trì: "Chi Chi, Linh Linh nói với bố là con không về cùng đồng nghiệp à? Các con ở bên đó có gặp chuyện gì không?"

Nguyễn Chi da mặt mỏng, trước mặt Lâm Thiên Tầm không thể nói ra lời muốn ở đây hưởng tuần trăng mật với Hình Kinh Trì, đành phải cắn răng đáp: "Anh ấy còn sắp xếp ở Cục Cảnh sát, muộn hai ngày nữa mới đưa con về."

Lâm Thiên Tầm nghe xong cũng không hỏi thêm nữa.

Cũng không biết có nghe ra điều gì không.

Lâm Thiên Tầm dặn dò Nguyễn Chi ở bên ngoài chú ý an toàn, đừng tắt điện thoại, cuối cùng hình như còn muốn nói gì đó với cô nhưng vẫn không nói gì đã cúp điện thoại.

Nguyễn Chi cảm thấy bố cô vẫn muốn nói chuyện liên quan đến Hình Kinh Trì.

Cúp điện thoại, Nguyễn Chi ngồi một mình trong căn phòng trống trải này chơi điện thoại chờ Hình Kinh Trì, khoảng một tiếng sau cô không ngồi yên được nữa. Từ nhỏ Nguyễn Chi đã không phải là người ngồi yên được, từ hồi mẫu giáo đã không chịu ngủ trưa. Làm việc phục chế đồ cổ này lại rất cần sự kiên nhẫn, hồi nhỏ Lâm Thiên Tầm còn do dự không biết có nên để cô theo nghề này không.

Nguyễn Chi cảm thấy cô đã dành hết sự kiên nhẫn của mình cho sự nghiệp của mình.

Nghĩ như vậy, cô lại thấy cô và Hình Kinh Trì khá giống nhau.

Dù sao cũng là ở Cục Cảnh sát, Hình Kinh Trì không ở cạnh, Nguyễn Chi cũng không dám chạy lung tung, chỉ quanh quẩn ở cầu thang một lúc. Cô cố gắng đi đến những nơi ít người nhưng dọc đường cũng không thấy nhiều người lắm, hình như đi họp hết rồi.

Nguyễn Chi đi đi lại lại rồi lại đi lên tầng hai, chống tay vào lan can ngẩn người.

Vừa rồi lời của Lâm Thiên Tầm khiến cô nhớ lại một số chuyện trước khi kết hôn.

Chuyện hôn sự của Nguyễn Chi và Hình Kinh Trì là do ông bà cô sắp xếp, Lâm Thiên Tầm vẫn luôn không coi trọng. Ông nội Nguyễn Chi mất cách đây mười năm, lúc đó cũng không nhắc đến chuyện này, mãi đến năm ngoái bà nội Nguyễn Chi bị bệnh, trước khi mất bà lão run rẩy lấy ra một miếng vàng lá, dặn Lâm Thiên Tầm đi tìm ông Hình.

Tất nhiên Lâm Thiên Tầm không thể đồng ý, Nguyễn Chi là cục cưng của ông.

Nhưng lúc đó, Lâm Thiên Tầm cũng không nỡ từ chối yêu cầu của bà lão, cầm miếng vàng lá đến nhà họ Hình. Lâm Thiên Tầm vốn ôm ý định nhà họ Hình sẽ từ chối, nào ngờ ông nội Hình căn bản không theo lẽ thường, lập tức quyết định chuyện hôn sự lần này.

Vì chuyện này, Nguyễn Thanh còn từ nước ngoài bay về cãi nhau với Lâm Thiên Tầm.

Lúc hai người đó ly hôn còn không cãi nhau dữ dội như vậy, Nguyễn Chi đứng một bên nhìn, cũng không chen vào đống lộn xộn này. Cuối cùng hai người vẫn chĩa mũi về phía cô.

Nguyễn Chi còn nhớ lúc đó mình đã trả lời thế nào.

Cô hỏi, người mình gả cho có phải tên là Hình Kinh Trì không? Trông như thế nào?

Lâm Thiên Tầm đưa cho cô cả tên và ảnh của Hình Kinh Trì. Nguyễn Chi xem xong liền đáp ứng, lúc này Lâm Thiên Tầm và Nguyễn Thanh đều ỉu xìu, hai người trước khi ly hôn đã rất cưng chiều Nguyễn Chi, sau khi ly hôn càng không phải nói.

Nguyễn Chi hiểu ông nội Hình muốn gì, ông hy vọng Hình Kinh Trì có thể ở lại đây, ở lại Thành phố Phong.

Ông nội Hình tưởng Nguyễn Chi chỉ là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời người lớn, Lâm Thiên Tầm và Nguyễn Thanh tưởng Nguyễn Chi chỉ muốn thực hiện tâm nguyện của bà nội. Nhưng họ đều sai, không ai biết Nguyễn Chi muốn gì.

Vậy Nguyễn Chi muốn gì?

Thật ra Nguyễn Chi cũng không rõ.

Cô chỉ là... không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Ngay khi Nguyễn Chi nghiêng đầu suy nghĩ lung tung thì dưới sảnh lớn đột nhiên có tiếng bước chân, tiếng bước chân chỉnh tề vang dội, cô ngẩng đầu nhìn xuống.

Hình Kinh Trì dẫn người về rồi.

Trong đám người đen nghịt, cô liếc mắt đã thấy Hình Kinh Trì.

Hình Kinh Trì dường như nói gì đó, những người bên dưới đứng im tại chỗ, sau đó đồng loạt chào Hình Kinh Trì và Diêu Thần Viễn. Hình Kinh Trì và Diêu Thần Viễn cũng giơ tay phải lên, năm ngón tay khép lại, lòng bàn tay hướng xuống.

Họ nhìn nhau.

Nguyễn Chi chống tay vào lan can, đang tò mò không biết họ định làm gì thì một giọng nói vang dội và kiên định vang lên khắp tòa nhà——

"Trung thành! Chính nghĩa! Dũng cảm! Cống hiến!"

Nguyễn Chi sửng sốt, cô ngây người nhìn những cảnh sát mặc cảnh phục, trong lòng hơi chấn động. Những người này đều là anh hùng của nhân dân, có người bằng tuổi cô, có người bằng tuổi bố cô.

Chồng cô cũng đứng ở đó.

Hình Kinh Trì đứng tại chỗ đã sớm phát hiện ra những tên nhóc này không tập trung, ánh mắt cứ liếc sang phía trên bên phải, không chỉ một hai người, gần như cả hàng bên phải đều liếc mắt nhìn lên.

Anh hơi cau mày, nghiêng người liếc nhìn về hướng đó.

Ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ lạnh lùng trong mắt anh đã tan biến.

Người phụ nữ chống tay vào lan can nhìn rất chăm chú, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn căng thẳng, mãi đến khi chạm phải ánh mắt của anh mới ngẩn người. Đôi mắt nai ấy lộ rõ vẻ hoảng loạn, không biết cô nghĩ gì mà đột nhiên khom người xuống núp sau lan can.

Dư Phong và Tần Dã đều nhịn cười.

Diêu Thần Viễn cũng không nhịn được mà cong môi.

Hình Kinh Trì: "..."

Cô nhóc này, gan chỉ có thế thôi à.

Vừa nhìn một cái đã vội trốn đi.

Lời tác giả: Anh trai nghiêm túc: Em trốn gì thế?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play