Hoa Chấp Nh giật giật tròng mắt một cách khó khăn, anh thấy Hứa Kim Triều đang nói chuyện với mình.
Dù không phát ra âm thanh, nhưng Hoa Chấp Nhai cảm thấy đó nhất định là ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới. Anh muốn vỗ cánh vài cái để an ủi Hứa Kim Triều rằng mình không sao, nhưng không đợi anh có hành động, anh đã bị “đẩy” ra ngoài.
Có lẽ là cận kề cái c·hết, nên anh và một cái tôi khác thế mà lại có thể đồng thời nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Chỉ trong một cái chớp mắt, Tiểu Hoa đã c·ướp quyền kiểm soát cơ thể, dùng cái đầu nhỏ dụi dụi vào lòng bàn tay Hứa Kim Triều. Đôi mắt Hứa Kim Triều ánh lên sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng, cô đưa Hoa Chấp Nhai lại gần hơn. Sau đó, ý thức của Hoa Chấp Nhai lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Hoa Chấp Nhai như muốn phát điên.
Kim Triều, Kim Triều…
Kim Triều, đó không phải là tôi. Đó không phải là tôi, đó không phải… tôi.
Nhưng anh không thể thoát ra, anh thậm chí không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra. Điều buồn cười hơn là anh chẳng có chút ấn tượng nào về nơi này. Thế nhưng, sự hỗn loạn khắp nơi cùng nỗi đau đớn truyền đến từ cơ thể, lại không ngừng nói cho anh rằng biết nơi này có quan hệ mật thiết với anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play