Dương Đại Vĩ kinh ngạc nói:

 "Cháu định khám nghiệm lại sao? Đã khám nghiệm hiện trường rồi."

"Cháu khám nghiệm thêm một lượt, biết đâu tìm thêm được manh mối khác.."

Dương Đại Vĩ nghĩ cũng hợp lý, đeo găng tay lên kiểm tra.

Thẩm Tình Ngôn khám nghiệm rất kỹ càng, từng góc trong tủ quần áo, giá sách, thậm chí là bên dưới ván giường cũng không bỏ sót, không có manh mối nào hữu dụng.

 Cô chau mày trầm tư, ánh mắt quét qua giá sách.

Đột nhiên cô bị quyển "Giản Ái" ở góc trong cùng thu hút, bìa sách có hơi cũ, chỗ góc cạnh sách bị rách, dùng keo dính dán cố định lại. Cô vươn tay lấy quyển sách này xuống, sau khi lật ra thì sửng sốt.

Cô đưa cho chú Dương Đại Vĩ xem:

 "Đây là cuốn nhật ký của Trương Uyển Thanh."

Dương Đại Vĩ ngạc nhiên, cầm lấy lật vài trang, không khỏi dựng ngón cái với Thẩm Tình Ngôn: 

"May mà có cháu, có quyển nhật ký này, vụ án sẽ mau chóng được phá thôi. Có điều cháu phát hiện thế nào vậy?"

"Cháu đã từng đọc quyển sách này, nó không mỏng như vậy." 

Thẩm Tình Ngôn cười, vết rách xuất hiện là vì để làm bìa sách mỏng lại cố ý xé rách.

Người thật sự lợi hại là ông nội Pháp y của cô, ông phát hiện ra quyển nhật ký này. Mà cô chỉ áp dụng nội dung cuốn “ Nhật Ký Điều Tra Vụ Án ”  lên hiện trường, từ đó phát hiện ra điều khác thường.

Hai người cầm quyền ghi chép trở về đồn cảnh sát, giao cho Ngô Thế Lai và Tạ An Toàn.

*******

Trong phòng thẩm vấn, Dương Đại Vĩ và Lão Trần đều có sắc mặt u ám. Người ngồi đối diện là bạn cùng phòng của Ma Hải Quân - Lý Dũng, Lý Dũng chính là nam sinh đẹp trai mà lúc điều tra thông tin cứ nhắc Uông Bác nói ít vài câu.

Cậu hiện tại rất căng thẳng, không ngừng nuốt nước bọt, hai tay đã bị còng lại.

Lão Trần đột nhiên đập bàn: 

"Nói đi! Cậu hại chết Trương Uyển Thanh như thế nào?!"

"Tôi không có!" 

Giọng nói Lý Dũng run rẩy, trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh:

 "Tôi không giết cô ấy!"

"Còn nói dối, từ sau khi Ma Hải Quân và Trương Uyển Thanh ở bên nhau, cậu đã sinh lòng ghen tị, không những thường nghe ngóng tin tức của Trương Uyển Thanh từ chỗ Ma Hải Quân.

 Cậu còn mua túi, mua quần áo cho Trương Uyển Thanh, giật dây cô ấy chia tay với Ma Hải Quân."

“Tôi không có! Là Ma Hải Quân vô dụng, nghèo kiết xác, không có mặt mũi mà còn đòi ”cóc ghẻ ăn thịt thiên nga".

Trương Uyển Thanh luôn kể khổ với tôi, tôi chỉ thuận theo lời cô ấy nói mà thôi."

"Nói năng lung tung! Cậu giấu Ma Hải Quân yêu đương với Trương Uyển Thanh, hai người còn thường xuyên lén lút đi hẹn hò."

"Tôi thừa nhận, quả thực tôi từng hẹn hò với Trương Uyển Thanh, nhưng tôi không giết cô ấy!"

 Gân xanh trên cổ Lý Dũng nổi lên, còng tay kêu lách cách.

"Cậu còn ngụy biện! Trong nhật ký của Trương Uyển Thanh đã viết : vào ngày 19, Ma Hải Quân hẹn cô ấy đi leo núi, cô ấy đồng ý với cậu lần này sẽ chia tay hẳn với Ma Hải Quân ở trên đỉnh núi.

 Còn nói với cậu ấy, cô ấy và cậu đang yêu đương, mà hôm đó cậu cũng đến."

"Đúng là tôi hẹn cô ấy cùng đi, nhưng buổi trưa hôm đó, sau khi ăn cơm xong, tôi cảm thấy rất buồn ngủ, thế là nằm trên giường ngủ mất, đến khi tôi tỉnh lại trời đã tối rồi. 

Tôi nghĩ muộn vậy rồi, bọn họ nhất định đã trở lại, thế là không đi nữa."

"Nếu như các chú không tin có thể hỏi người trong ký túc xá. Đúng rồi  khi tôi ngủ, Khổng Hiểu Minh ở trong ký túc xá, không tin chú có thể hỏi cậu ấy."

Khổng Hiểu Minh chính là cậu bạn mọt sách.

Lão Trần và Dương Đại Vĩ nhìn nhau quát:

"Cậu ngoan ngoãn đợi ở đây, nếu như phát hiện cậu nói dối, điều đợi cậu là gì cậu biết rõ rồi đấy."

Tạ An Toàn lập tức cho người đi tìm Khổng Hiểu Minh, nhưng đến ký túc xá thì phát hiện không thấy Khổng Hiểu Minh, không biết cậu ấy đã đi đâu.

Tạ An Toàn và Ngô Thế Lai lập tức phát hiện ra điều bất thường, họ đã sơ ý để cậu ta có thời gian chạy rồi.

Lúc này không thể so với thời hiện đại, đâu đâu cũng cóccamera, mua vé cần giấy chứng minh. Còn niên đại này mọi công nghệ quản lý còn chưa phát triển toàn diện, nếu thật sự muốn chạy thì khó mà tìm được.

Tạ An Toàn lập tức đưa ra thông báo hỗ trợ điều tra, các giao lộ, trạm xe, trạm tàu, chỉ cần phát hiện hành tung của Khổng Hiểu Minh là lập tức bắt lại.

Nhưng đã qua một ngày, vẫn không có tung tích của Khổng Hiểu Minh.

Thẩm Tình Ngôn vẫn luôn để ý đến tiến triển của vụ án, lúc này không phải là lúc giấu diếm, cô tìm Tạ An Toàn nói: 

"Cháu cảm thấy có khả năng cậu ta lên núi rồi."

Tạ An Toàn nhìn chằm chằm cô vài giây, lập tức đưa người đi lên đỉnh núi mà Trương Uyển Thanh mất tích tìm kiếm.

Trên đỉnh núi cây cối rậm rạp, bụi cây cao đến nửa người, việc tìm người vô cùng khó khăn.

Tất cả các cảnh sát ở hiện trường đều có sắc mặt ngưng trọng, tiến hành tìm kiếm toàn diện.

Sau hơn bốn tiếng, cuối cùng cũng tìm thấy được Khổng Hiểu Minh.

Khổng Hiểu Minh cuộn mình nằm nghiêng trên mặt đất, bên cạnh có ấm nước nhưng bên trong đã không còn nước, bên cạnh còn vỏ túi đồ ăn vặt...

Cảnh sát còng tay cậu ta lại, đưa về đồn cảnh sát.

Vẻ mặt Khổng Hiểu Minh ngây dại, không trả lời bất kỳ một câu hỏi nào.

"Cậu cho rằng cậu không nói gì là không có cách nào định tội cậu được sao? Cậu hạ thuốc cho Lý Dũng thế nào, hại chết Trương Uyển Thanh thế nào, tôi khuyên cậu nói hết ra để được khoan hồng, nếu không cậu tự hiểu sẽ có hậu quả gì."

Khổng Hiểu Minh cười lạnh, vẫn không nói gì.

Lão Trần tức giận đập bàn, Dương Đại Vĩ ấn tay anh ta lại, nói:

 "Khổng Hiểu Minh cậu vất vả thi đỗ đại học, bây giờ sắp ra trường cuộc đời sắp xoay chuyển rồi, trở thành người có tiền đồ, tại sao lại hồ đồ như vậy?

Nếu như tôi là cậu, tôi nhất định sẽ quý trọng cơ hội này, một lớp học có thể có bao nhiêu người thi đỗ đại học. Sinh viên đại học chính là ngàn người chọn một, ai ai cũng ngưỡng mộ đấy. 

Nếu như cậu chủ động khai báo hành vi phạm tội, có thái độ hợp tác tốt, khi quan tòa tuyên án sẽ xem xét tình hình giảm án. Còn nếu như cậu cố chấp không tỉnh ngộ, giết người phải đền mạng, cậu hiểu đấy."

Khi nghe thấy hai chữ "tử hình", cơ thể Khổng Hiểu Minh run lên một cái khó mà phát hiện.

Nụ cười lạnh biến mất, thay vào đó là vẻ chua xót, hồi hận và không cam lòng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play