"Anh cảnh sát, tôi thật sự không biết hậu quả của việc trộm mèo lại nghiêm trọng như vậy, nếu như tôi biết, có cho tôi tám trăm lá gan tôi cũng không dám trộm."
Trương Đại Bàng chảy nước mắt:
"Anh cảnh sát, anh coi như là tôi lần đầu phạm tội, tha cho tôi đi."
Lão Trần mất kiên nhẫn cắt ngang anh ta:
"Đã vào đó hơn hai tiếng rồi, anh không thể nói gì đó mới mẻ hơn sao hay là anh thấy đồn cảnh sát chúng tôi không sánh được với đội cảnh sát hình sự, không biết anh có tiền án."
Trương Đại Bàng ngây ra, bắt đầu nói lắp bắp:
"Tôi tôi tôi... Tôi không biết gì mới phạm lỗi."
"Không biết gì mà đột nhập vào nhà cướp bóc? Không biết gì mà chỉ trộm mèo hiếm? Tôi thấy anh thông minh lắm! Còn không ngoan ngoãn khai ra thì tôi sẽ đưa anh đến đội cảnh sát hình sự, bọn họ có thủ đoạn thế nào tôi nghĩ anh rõ hơn tôi."
"Đừng đừng, anh trai!"
"Gọi là cảnh sát!"
"Cảnh sát, anh cảnh sát, tôi khai, tôi khai hết.
Sau khi tôi vào tù có quen một anh trai, anh trai đó vô cùng thích mèo, biết nhiều loại mèo, loại mèo nào có giá bao nhiêu anh ấy đều hiểu rõ.
Nhờ có anh ấy dẫn dắt tôi mới... Hì hì, tôi nghĩ trộm mèo thế nào cũng tốt hơn trộm tiền, trộm mèo sẽ không bị bắt."
Trương Đại Bàng cười lạnh vài tiếng:
"Xem ra tôi nghĩ sai rồi."
"Biết sai là được, ngày mai chuyển đến tòa án."
"Đừng, tôi tôi tôi... Tôi còn có chuyện chưa khai, nếu như tôi khai rồi, có thể tính là tôi lập công, giảm hình phạt cho tôi không."
Trương Đại Bàng vừa nghe đến tòa án là gấp gáp, anh ta biết thủ tục trong đó.
"Anh nói đi."
"Phải nói trước có thể giảm hình phạt hay không?"
Lão Trần đập bàn: "Anh mặc cả với tôi đấy à!"
"Tôi khai, tôi khai . Khoảng hai ba tháng trước, tiền trong tay tôi eo hẹp, nghĩ đi đến chỗ nào đó... Trộm ít tiền, thế là đến ký túc xá của nhà máy điện, sau đó... Sau đó...
Tôi nhìn thấy một thi thể ở trong tủ đông."
"Nói cụ thể một chút, tòa nhà nào?"
"Tôi không nhớ nữa, tôi lẻn vào trong đêm, chỉ nhớ là tòa số 4."
Lão Trần báo cáo chuyện này với đồn trưởngTạ, đồn trưởng Tạ sờ cằm trầm tư:
"Đã qua lâu như vậy rồi, thi thể không nhất định còn ở đó. Cho dù còn ở đó hay không….hiện tại các cậu dẫn Trương Đại Bàng đi xác nhận, nếu như thật sự đã giết người thì hiện trường sẽ để lại vết tích."
Lão Trần, Tôn Khải cùng hai đồng nghiệp đưa Trương Đại Bàng đi xác nhận hiện trường.
Phòng 403 tòa số 5 ký túc xá của nhà máy điện địa phương, sau khi gõ cửa một lúc lâu họ không nhận được hồi âm, Lão Trần quyết định phá cửa đi vào.
Căn phòng này rất ngăn nắp, không có bụi, có dấu vết sinh hoạt, bên cạnh chiếc sô pha trong phòng khách đặt một chiếc tủ đông.
Trương Đại Bàng chỉ vào tủ đông đó:
"Chính là ở đó, hôm ấy tôi bị dọa suýt nữa là tiểu ra, ông đây quyết định sau này sẽ không bao giờ đột nhập vào nhà trộm đồ nữa, quá là đáng sợ."
Lão Trần trợn mắt nhìn anh ta, mở tủ đông ra.
Thi thể trong tủ đông là một người phụ nữ, hơn bốn mươi tuổi, mặt vuông, tóc dài, mặc đồ ở nhà, cả người cuộn lại, hai tay nắm chặt trước ngực, giống như là chỉ đang ngủ thôi.
Tôn Khải kêu một tiếng:
"Đúng thật là có người chết, năm nay đồn chúng ta toàn gặp gì vậy, liên tục phát hiện ra án mạng."
"Đừng lắm lời nữa, mau báo cáo với đồn trưởng, gọi người của đội điều tra hình sự đến."
Họ lập tức phong tỏa hiện trường, hai đồng nghiệp áp giải Trương Đại Bàng về, Lão Trần thì cùng Tôn Khải chụp hình hiện trường.
Người của đội điều tra hình sự đến rất nhanh, lần này người đến là Cố Phóng.
Cố Phóng - đội trưởng chi đội hai đội điều tra hình sự của cục thành phố, năm nay anh 29 tuổi, có thể coi là chàng trai trẻ tuổi đầy triển vọng của sở cảnh sát.
Pháp y Bào Vũ, Trương Đại Vĩ và chàng trai trẻ tuổi Kỳ Gia Bảo cũng đến cùng anh.
Sau khi nhân viên hai bên chào hỏi nhau, Cố Phóng vừa đeo găng tay vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Bên trái cửa vào là tủ giày lắp liền với giá sách, đối diện với giá sách là một chiếc sô pha, sô pha có màu xám, bên cạnh là chiếc tủ đông.
Căn nhà có hai phòng ngủ nhỏ và một phòng ngủ chính. Bên phòng ngủ chính có một chiếc giường một mét tám, vị trí bên cạnh cửa sổ có một chiếc bàn học, trên bàn học có mấy quyển sách. Cố Phóng cầm lên nhìn thử, là sách bài tập vật lý, hóa học cấp 3.
Trong tủ quần áo là quần áo của con trai, toàn là áo phông dài tay và quần dài, màu sắc chủ yếu là đen, trắng và xám.
Phòng ngủ phụ có một chiếc giường và tủ quần áo, giường chỉ có một mét hai, quần áo trong tủ quần áo ít hơn rất nhiều so với phòng ngủ chính.
Xem ra gia đình này là một cặp mẹ con.
Rời khỏi phòng ngủ, Cố Phóng đi đến trước giá sách, anh vươn tay sờ vào vị trí dưới tầm mắt một chút, nơi ấy có một chút bụi. Anh cúi người xuống, tầm mắt nhìn thẳng, nhìn thấy một vết hẹp dài.
Cố Phóng gọi Trương Đại Vĩ:
"Tìm thử xem trong phòng có tấm ảnh nào không."
Mấy người chia nhau tìm hết một lượt căn phòng cũng không thấy, Cố Phóng nhìn chằm chằm nơi đó rơi vào trầm tư, gọi người đến chụp ảnh hiện trường.
Anh đi đến bên cạnh Bào Vũ, Bào Vũ đang kiểm tra đơn giản cho thi thể:
“Bởi vì nạn nhân cuộn mình lại nên có những đặc trưng không thể nắm rõ được, nên phải đợi rã đông trước đã.”
"Cần tìm thêm trợ thủ không?"
Bào Vũ trợn mắt nhìn anh:
"Đây không phải là mục đích cháu đến đây sao."
Cố Phóng cười lớn: "Nhìn thấu nhưng đừng vạch trần."
Bào Vũ cười: "Đã liên hệ với nhà tang lễ gần đây nhất rồi, chắc là đến nhanh thôi, chú đi liên hệ với đồn trưởng Tạ đòi người."
Cố Phóng giơ ngón tay cái với ông, mừng thầm đắc ý rời khỏi hiện trường.