Chu Dã xuống lầu, dưới lầu Lê Tri Yến đang chờ anh.
Đội trưởng của bọn họ là kiểu người như vậy, chỉ cần là chuyện đội viên có thể xử lý thì anh ta sẽ không nhúng tay vào. Huống chi lần này cũng chỉ là một cá thể ô nhiễm vật cấp D bình thường.
“Vẫn là loại chuột thí nghiệm kia.” Chu Dã kéo cái xác con chuột từ trong nhà nạn nhân ra ngoài hành lang, “Nhưng điều bất ngờ là, người báo cáo lần này không phải hàng xóm, mà là chính chủ nhà.”
Lê Tri Yến gật đầu, sau đó gạch bỏ cái tên “Thẩm Quý” khỏi danh sách.
“Tình huống cụ thể thì sao?”
“Bản thân tôi không phát hiện ô nhiễm độ nào đáng kể trên người nạn nhân, nhưng trong phòng thì ô nhiễm độ hơi cao, chắc là do bị vật ô nhiễm tập kích. Mức ô nhiễm môi trường đạt 57%.”
Vừa nói, Chu Dã vừa móc một túi vật chứng ra khỏi túi, kết quả động tác quá mạnh làm thẻ công tác rơi xuống đất.
Lê Tri Yến nhìn thẻ công tác rơi xuống đất, thở dài mở miệng: “Cậu mà còn ném thẻ công tác nữa thì tôi sẽ không phê duyệt lại cho cậu đâu, tự đi tìm Giang Anh mà xin.”
“Đừng mà!” Chu Dã vội vàng nhặt thẻ công tác lên, nhân tiện bắt đầu kêu khổ, “Phó đội Giang mà biết thì giết tôi mất!”
“Vậy túi kia là gì?” Lê Tri Yến chỉ vào túi vật chứng trong tay cậu ta.
Chu Dã lập tức giơ túi lên: “Là nấm. Lấy được trong phòng người báo cáo. Trông còn rất tươi, có chút kỳ lạ.”
“Đem về trung tâm xét nghiệm của viện nghiên cứu kiểm tra.”
Tác động của vật ô nhiễm không chỉ ảnh hưởng đến con người. Ví dụ như con chuột kia mang theo lượng lớn độc tố, không chỉ có thể ăn mòn vật thể xung quanh, mà còn có thể phát tán qua không khí, từ đó khiến rau quả và thực phẩm xung quanh bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Trong nhà nạn nhân khu bên cạnh, cả đồ ăn trong tủ lạnh cũng bị biến chất, bốc mùi tanh. Vậy mà bên đây lại mọc ra đám nấm tươi mới như thế này...
Lê Tri Yến nhìn đám nấm đó, trong lòng như đang suy nghĩ gì đó. Sau đó anh quay đầu liếc nhìn cái xác con chuột trên đất, vài giây sau liền quay người rời khỏi tòa nhà.
“Đội trưởng?”
“Đói rồi, đi nấu canh nấm thôi.”
“… Đại ca, anh đúng là đói là ăn liền thật.”
Hai người an trí cái xác vào buồng cách ly chờ chuyên gia đến thu hồi, sau đó tiếp tục đi kiểm tra tình trạng của các cư dân từng báo cáo. Ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, những giọt nước mưa va vào bề mặt trong suốt của thiết bị bảo hộ, phát ra âm thanh bôm bốp.
Ở một góc khuất không ai chú ý, từ khe hở của thiết bị, một số sợi tơ trắng mảnh như tóc len lỏi chui ra. Chúng vươn lên không trung, nở ra từng cái mũ nấm trong suốt.
Nước mưa trộn lẫn chất ô nhiễm rơi xuống bám vào nấm, khiến chúng lắc lư trong vui sướng.
Cùng lúc đó, trên lầu.
Thẩm Quý lại một lần nữa khóa trái cửa từ bên trong.
【 Chúng ta xuyên đến không đúng thời điểm rồi. Sự kiện lộ tẩy của vật ô nhiễm ở trung tâm đã xảy ra, rất nhanh nữa thôi vai chính sẽ phát hiện ra dấu vết của cậu. Đến lúc đó muốn chạy cũng không còn đường chạy. 】
【 Trước khi hoàn toàn bị phát hiện, chúng ta cần tìm cách ứng phó. 】
“Ừ.” Thẩm Quý nhét mấy cây nấm trên bàn vào tủ lạnh, đáp một câu cho có lệ, “Vậy cậu có cách nào không?”
Thực ra, đúng là không có cách gì.
Nếu thật sự có thì Thẩm Quý cũng đâu còn ngồi đây chờ ngày tận số.
Ngay từ lúc hệ thống đưa cậu tới thế giới này, nó đã nói rõ rằng nhiệm vụ của cậu là giúp thế giới này—tức quyển tiểu thuyết này—tiếp tục phát triển đến kết cục chính thức.
Theo lời hệ thống, mỗi thế giới đều có quy luật vận hành của riêng mình. Dù là một thế giới sinh ra từ tiểu thuyết thì cũng sẽ tự động bổ khuyết lỗ hổng logic và tiếp tục phát triển. Nói cách khác: Thế giới này là một thế giới thật sự.
Mà bây giờ, hành vi của tác giả đã ảnh hưởng đến sự phát triển đó, nên cần phải chỉnh đốn lại.
Tóm lại: tuyệt đối không thể để vai ác như cậu cứ thế chết đi ở cái kết kia.
Nhưng tính cách của vật ô nhiễm lại cực kỳ cực đoan, trói định với vật uế sẽ chỉ làm mọi chuyện tệ hơn. Bởi vậy hệ thống mới chọn người có cuộc đời và kết cục giống như tác giả —là Thẩm Quý—đến giúp đỡ.
Thẩm Quý bất lực nói: “Chết kiểu giống vậy thì cũng xin lỗi thật đấy.”
【 Giờ tôi cảm thấy chọn cậu là quyết định cực kỳ chính xác. Chỉ cần sống sót qua đoạn cốt truyện này, chúng ta sẽ được tự do. 】
“Nói cách khác, vật uế đã tạo ra sự kiện lớn cuối cùng của toàn văn, vai chính cũng sẽ từ trận tai nạn này mà phát hiện ra nó, mọi thứ đều đã định sẵn trong kịch bản.” Thẩm Quý đóng tủ lạnh lại, đến trước gương kiểm tra trán mình có mọc nấm thêm không. Biểu cảm trên mặt vô cùng bình tĩnh.
“Bằng không thì đánh cược luôn, giết quách vai chính đi. Như vậy bên mình sẽ không bị lộ.”
【……】
【 Quả không hổ là vai ác, mở miệng ra là đòi giết vai chính, tôi đánh giá cao cậu. 】
“Vậy tên vai chính đó mạnh lắm à?” Thẩm Quý tò mò.
Cậu tuy đọc xong cuốn tiểu thuyết kia, nhưng vì công việc bận nên đọc đứt quãng, cuối cùng cũng không nhớ nổi bao nhiêu tình tiết. Chỉ nhớ đoạn kết làm cậu khó chịu cả về thể xác lẫn tinh thần, nên mới ghi hận mãi không quên.
【 Lê Tri Yến không phải kiểu vai chính truyền thống, cá tính cực kỳ mạnh mẽ, không có tinh thần tự hy sinh kiểu cũ, năng lực mạnh và tâm tính cực kỳ độc lập khiến người đọc tranh cãi dữ dội. Có người nói nhân vật này chẳng có quá trình trưởng thành gì cả, toàn là tìm việc vui. Trong truyện còn có đoạn anh ta từ bỏ xử lý vật ô nhiễm cấp cao. 】
【 Nhưng thực lực của anh ta thì không thể nghi ngờ: Thiên phú “Ngụy trang bướm” còn có mức độ ô nhiễm mạnh hơn cả vật ô nhiễm. Có thể trực tiếp gây nhiễu tinh thần con người và vật ô nhiễm, hiệu quả cực kỳ khủng khiếp. 】
【 Dù truyện không tệ thì xác suất cậu thắng khi solo hắn cũng chỉ có 50%. 】
“Vậy thì bó tay.” Thẩm Quý ngã người nằm lên giường, “Chờ chết thôi.”
【 Đừng chết mà! 】
“Chết quách đi còn hơn. Miễn cho mọi người truy cứu kẻ đầu sỏ là ai.”
【 Cậu tưởng đây là tiểu thuyết à?! 】
“Chứ không phải là tiểu thuyết sao?”
Thực ra… đúng là tiểu thuyết thật.
Vì thế hệ thống im lặng, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của phương án này.
Thẩm Quý thấy nó không nói gì nữa thì nằm lăn ra giường, mở điện thoại lên xem diễn đàn. Có vẻ đêm nay rất bất ổn, đa số mọi người không dám ngủ, tốc độ cập nhật bài viết trên diễn đàn cực nhanh. Rất nhiều người đang chia sẻ tình huống mình gặp phải.
《 Lần này vật ô nhiễm là loại gì? 》
Lầu chính: Tôi nghe thấy tiếng súng bên ngoài, nhìn qua mắt mèo thấy có người mặc đồng phục đội cảnh vệ đang gõ cửa kiểm tra, chắc chắn lần này thật sự có vật ô nhiễm.
1L: Nửa tiếng trước trung tâm phòng chống ô nhiễm chi nhánh thành phố Q đã ra thông cáo. Lần này tuy là sự kiện ô nhiễm trên diện rộng, nhưng đa số là vật ô nhiễm cấp D.
2L: Nghe vậy nhẹ cả người, cấp D thì không quá nguy hiểm.
3L: Tôi thấy một con chuột rất to, to ngang người luôn, chạy qua trước nhà tôi, phía sau có người rượt theo, làm tôi sợ muốn chết.
4L: Đó là vật ô nhiễm cấp D mới được công bố: “Chuột đen”, trên người mang độc, máu có tính ăn mòn, tập tính ăn tạp, thường tấn công người từng tiếp xúc trước đó. Không nên tiếp cận, lông nó rất cứng, bị quệt trúng là nhiễm độc.
5L: …Ngoài ra hình như còn có vật ô nhiễm khác, tôi thấy hàng xóm nửa đêm ra khỏi nhà, định ngăn lại thì thấy mặt hắn trông rất lạ, như là… da mặt nhăn nheo giống vỏ cây vậy.
6L: Vỏ cây?
7L: Hắn cứ lẩm bẩm mấy câu tôi nghe không hiểu, nói rất khát, khát khủng khiếp, sau đó chạy ra ngoài, ngửa mặt lên trời hứng mưa mà cười như điên. Tôi sợ quá nên gọi điện báo trung tâm phòng chống ô nhiễm.
[Kèm ảnh]: Trong ảnh tối om, mơ hồ thấy một người đứng dưới ánh đèn, hai tay giơ lên đỉnh đầu, trên cánh tay lờ mờ hiện ra các nhánh cây xanh mơn mởn đang mọc ra.
8L: Bạn trên không sao chứ? Tiếp xúc gần như vậy với vật ô nhiễm.
9L: Tôi không biết nữa, tự nhiên thấy… hơi khát, muốn uống nước. Tôi xuống lấy nước uống một lát nhé, đảm bảo sẽ lên ngay.
10L: …
“Thật là một câu chuyện kinh dị…” Thẩm Quý bật thói quen nghề nghiệp, theo bản năng nhấn giữ để lưu ảnh lại.
Chờ đến khi hệ thống thông báo lưu ảnh thành công, cậu mới nhận ra: cậu không còn là phóng viên nữa, không cần quá mẫn cảm với tin tức như vậy.
Thẩm Quý bất đắc dĩ thở dài, ném điện thoại lên đầu giường, bản thân cuộn tròn lại trên giường. Vì động tác mà tóc cậu rối tung, lại thêm khí chất vốn có kiểu lạnh nhạt xa cách, toàn thân mang theo một loại dụ hoặc khiến người ta muốn làm cậu trở nên càng lộn xộn hơn.
“Phải quen dần, phải quen dần…” Thẩm Quý nhắm mắt lẩm bẩm.
Cuối cùng cậu vẫn quyết định ngủ một giấc để đầu óc tỉnh táo hơn. Thế là cậu tắt đèn, trong đêm tối dài đằng đẵng mà nhiều người thao thức không ngủ nổi, cậu lại bình thản chìm vào giấc ngủ.
【Này, tỉnh dậy đi.】
【 Cậu là vật ô nhiễm mà sao lại ngủ say như vậy? Vật ô nhiễm không cần ngủ mà?】
【Thẩm Quý, Thẩm Quý, mau tỉnh dậy!】
Thẩm Quý mơ mơ màng màng duỗi tay, cố ép mí mắt mình mở ra. Ánh mắt đầu tiên cậu thấy chính là cái gương cực lớn trước giường, gương như phủ một lớp sương mờ mịt, ngay cả nhan sắc lúc ngủ của cậu cũng không nhìn rõ. Gì vậy? Quay lại phương Nam rồi?
Nhưng nơi này là phương Bắc mà? Sao lại có sương mù phương Nam?
"Ầm" một tiếng, Thẩm Quý đột nhiên mở to mắt, lập tức bật dậy từ trên giường.
Chỉ thấy trong phòng cậu chen chúc đầy nấm trắng, lớn nhỏ đủ kiểu chen chúc trong không gian, ngay cả cái gương to bằng cả bức tường kia cũng bị bao phủ bởi sợi nấm trắng như tơ lơ lửng từ trần nhà rũ xuống, nhẹ nhàng cọ vào mặt cậu như muốn thân thiết chào hỏi.
“Chuyện gì thế này?” Thẩm Quý xuống giường, giẫm phải một cây nấm, suýt nữa té ngã vì cảm giác là lạ dưới chân.
Ngay cả tủ lạnh cũng bị khoét một lỗ, khe hở đầy nấm mập mạp trắng nõn, mũ nấm rung rung như đang run rẩy vì vui sướng.
Đây đúng là thiên đường của nấm!
【Là lúc cảnh vệ đội mang thi thể con chuột đi rồi】
【Lúc ấy cậu thu hồi quá đột ngột, một phần sợi nấm còn sót lại trong thi thể, chúng theo thi thể xuống lầu, mà trung tâm phòng chống ô nhiễm lại đang dùng mưa nhân tạo rửa sạch khu vực, thế là chúng tranh thủ hút không ít. Giờ mưa nhân tạo ngừng rồi, không kiếm được thức ăn, chúng liền quay về tìm cậu.】
【Yên tâm, chúng không bị phát hiện.】
Thẩm Quý tìm được đôi giày từ đống nấm, “ Cậu không nói là sau khi tách khỏi cơ thể tôi thì chúng chỉ là nấm thường thôi sao?”
【Đó là lúc bị Uế ô nhiễm, giờ là ô nhiễm của cậu, có biến dị cũng bình thường thôi.】
【À đúng rồi, điện thoại di động của cậu kêu ba lần, có cần gọi lại không?】
Mang giày vào xong, Thẩm Quý lục trong ngăn tủ đầu giường tìm điện thoại, quả nhiên thấy ba cuộc gọi nhỡ, hiện hiển thị số lạ là 【Không xác định】.
Số lạ? Người lạ? Hay là từ mấy cơ quan đặc biệt?
Thẩm Quý trầm ngâm.
Chưa kịp nghĩ kỹ, điện thoại lại đổ chuông.
“Alô?” Thẩm Quý bắt máy.
“Cuối cùng cũng nghe rồi.” Đầu dây bên kia như nhẹ nhõm thở ra, “Không biết ngài còn nhớ tôi không? Tôi là nhân viên tiếp đón ngài ở Sở thu nhận. Năm ngày trước ngài từng đến làm t*nh nguyện viên, mà sự cố rò rỉ ô nhiễm có liên quan đến việc đó. Vì an toàn của ngài và người khác, mời ngài đến trung tâm phòng chống ô nhiễm để làm kiểm tra ô nhiễm sâu.”
“Nhưng ngài đừng lo, nếu thực sự có vấn đề thì tối qua ngài đã biến dị rồi.”
Thẩm Quý:... Người này nói chuyện thật chẳng dễ nghe chút nào.
Với tư cách là phóng viên, Thẩm Quý lúc nào cũng ghi nhớ phải nghiêm túc, giữ vững phong thái chuyên nghiệp, khi phỏng vấn không được khiến đối phương phản cảm. Nếu là phóng viên nằm vùng thì càng phải khéo léo dẫn dắt đối phương để khai ra sự thật giấu kín.
Khoan đã? Vừa rồi người này nói gì kinh khủng vậy?
“Anh vừa nói gì cơ?” Thẩm Quý hỏi lại: “Tôi năm ngày trước đến sở thu nhận làm t*nh nguyện viên?”
“Đúng vậy.” Đầu bên kia ngạc nhiên không kém gì cậu, “Anh còn sống đúng là kỳ tích, đi mua vé số chắc trúng luôn đấy.”
Thẩm Quý im lặng không nói được gì, trong khi hệ thống thì không kiềm chế được bật thốt:
【Lúc ấy, Uế thật sự dám cho cậu làm việc ở sở thu nhận luôn đấy.】