"Việc bị người ngoài chê cười là do mọi người làm ra, không phải tôi." Sở Từ bình tĩnh nói.
Sở Dụ Hằng nhìn gương mặt lạnh như băng của Sở Từ, cơn giận bốc lên: "Cô giỏi lắm, đây là cách cô nói chuyện với người lớn sao? Ở cái nơi đó cô không học được gì tốt, chỉ học được cách vô lễ, cách cãi ngang với người nhà đúng không?"
"Ba!" Sở Hàm kéo áo Sở Dụ Hằng, "Ba, ba đừng nói chị ấy như vậy."
Sở Hàm chỉ cảm thấy áy náy, Sở Từ phải sống cuộc sống như vậy, rõ ràng tất cả bọn họ đều có trách nhiệm.
Trong khi Sở Từ sống cuộc sống đó, bọn họ lại đang tận hưởng cuộc sống chất lượng cao.
Sao ba còn có thể dùng chuyện này để trách cứ cô ấy chứ?
Hơn nữa, chuyện này tuy Sở Từ có chút tuyệt tình, nhưng đứng trên góc độ của cô ấy mà nói thì cũng không sai, đúng là chị Ngữ Hâm đã lấy đồ của cô ấy còn không chịu thừa nhận.
Tuy rằng chị Ngữ Hâm không cố ý, nhưng bọn họ cũng không có lập trường yêu cầu Sở Từ nhất định phải tha thứ cho chị Ngữ Hâm mà!
Sở Dụ Hằng khựng lại, cũng nhận ra lời vừa rồi của mình quả thật không hay.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play