Đương nhiên bọn họ không hề biết người đó lại là Lâm Nặc, học sinh cá biệt nổi tiếng xấu của trường Hoa Việt.
Số người biết Lâm Nặc là Hoắc tiên sinh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lâm Nặc chợt nhớ hình như cái cậu tên Sở Hàm vừa nãy chính là cháu trai của ông cụ Sở đang bệnh này.
Lâm Nặc nổi hứng, trả lời tin nhắn:
【Gửi tình hình bệnh nhân cho tôi.】
Đối phương như thể canh chừng tin nhắn của Lâm Nặc vậy, chỉ vài giây sau khi Lâm Nặc trả lời đã lập tức hồi âm:
【Hoắc tiên sinh xin chờ một chút, tôi lập tức gửi cho anh.】
Rất nhanh Lâm Nặc đã nhận được thông tin bệnh án chi tiết về ông cụ Sở.
Sau khi xem xong, Lâm Nặc hiểu vì sao ông cụ Sở lại gấp gáp tìm mình như vậy.
Với tình trạng này, bệnh viện bình thường không thể chữa khỏi bệnh cho ông ta, theo tình hình hiện tại, dù có bác sĩ túc trực 24/24 thì ông ta cũng chỉ sống được nhiều nhất hai ba tháng nữa.
Sau khi xem xong Lâm Nặc không trả lời đối phương, càng không đồng ý chữa trị cho ông cụ Sở.
Bên phía Sở gia, ông cụ Sở nghe nói viện trưởng Bồ của bệnh viện Hải Nặc đã liên lạc được với thần y Hoắc tiên sinh, vô cùng vui mừng, lập tức nói với viện trưởng Bồ: "Chỉ cần Hoắc tiên sinh có thể kéo dài mạng sống cho tôi, bất kể Hoắc tiên sinh đưa ra yêu cầu gì, tôi đều có thể đáp ứng."
Ông cụ Sở vẫn chưa muốn chết, chỉ cần có cách cứu mạng, ông cụ Sở nguyện trả bất cứ giá nào.
Viện trưởng Bồ nói: "Sở lão tiên sinh đừng vội, tính khí của vị Hoắc tiên sinh này rất kỳ quái, tiền bạc chưa chắc đã lay động được anh ấy, hiện tại anh ấy vẫn chưa đưa ra điều kiện gì, nên chúng ta cần kiên nhẫn chờ đợi một chút."
"Nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian để chờ đâu." Ông cụ Sở không phải không muốn kiên nhẫn chờ, mà là không có cơ hội để kiên nhẫn chờ.
Thế là viện trưởng Bồ theo ý ông cụ Sở gửi tin nhắn cho "Hoắc tiên sinh".
Nhưng đợi cả nửa ngày, "Hoắc tiên sinh" vẫn không trả lời lại.
Tính khí của người này đúng là kỳ quái như vậy, chờ tin nhắn của anh ta chẳng khác nào phi tần trong hậu cung chờ hoàng thượng ghé thăm, chỉ có thể phó mặc cho số phận, trông chờ vào vận may.
Trong lớp năm khối mười hai, Sở Từ gục mặt xuống bàn ngủ.
Điện thoại rung vài tiếng, Sở Từ hé mắt nhìn tin nhắn:
【Đồ gửi cho em nhận được chưa?】
Sở Từ mơ màng trả lời: 【Nhận được rồi】
【Thứ tư tuần này anh đến thành phố Thông Hải, có cơ hội ăn bữa cơm được không?】
【Không có thời gian, không đi được.】
【Em đang bận gì vậy?】
【Đi học.】
【Đi học? Em nói thật đó hả?】
【Thật.jpg】
【A Từ, em cố tình trốn tránh không muốn gặp anh đúng không?】
【Không có, em thật sự đang đi học.】
Để chứng minh mình thật sự đang đi học, Sở Từ cầm điện thoại chụp một tấm ảnh lớp học gửi qua.
Sau khi nhận được ảnh, đối phương im lặng rất lâu, một lát sau mới gửi thêm một tin nhắn:
【Cũng tốt, quen thêm bạn bè cùng tuổi, đó mới là chuyện em nên làm ở độ tuổi này.】
Sở Từ đôi khi quá trưởng thành, trưởng thành đến mức đánh mất niềm vui mà một đứa trẻ ở độ tuổi này nên có.
Sở Từ tiếp tục gục mặt xuống ngủ, nhưng không lâu sau đối phương lại gửi một tin nhắn:
【Vậy hôm đó sau khi kết thúc sự kiện anh đến trường tìm em nhé? Em học trường nào?】
【Đừng đến, phiền phức.】
Sở Từ sợ phiền phức.
【Anh sẽ đến lén lút thôi, sẽ không gây sự chú ý của người khác đâu. Chỉ muốn gặp em một lát, chúng ta đã lâu không gặp rồi.】