Mạnh Ngữ Hâm là tiểu thư con nhà quyền quý, từ nhỏ đã được hưởng nền giáo dục tốt nhất.

Cô biết kéo vĩ cầm, biết chơi piano, biết vẽ tranh sơn dầu, biết nhảy Latin.

Thành tích học tập thì khỏi phải bàn, dù ở lớp chọn cũng luôn đứng đầu, từ năm lớp mười đến giờ, mỗi lần thi đều đạt thành tích xuất sắc top mười toàn trường, là ứng cử viên sáng giá cho Đại học Bắc Kinh.

Người bạn học mới tên Sở Từ kia, nhiều nhất cũng chỉ có nhan sắc hơn Mạnh Ngữ Hâm một chút, những mặt khác thì không thể so sánh được.

Để trở thành nữ thần của trường Hoa Việt, không chỉ cần có nhan sắc mà thôi, những mặt khác cũng phải xuất sắc tương đương.

"Tôi nghe nói cái cô tên Sở Từ đó hôm nay ngày đầu tiên đi học đã toàn ngủ gục trên bàn, không chỉ học dốt mà còn rất không tôn trọng giáo viên, thái độ có vấn đề."

"Tôi còn nghe nói gia cảnh cô gái này không tốt, trước đây từng bỏ học."

"Thật hay giả vậy? Vậy cô ta làm sao chuyển đến trường mình được? Vừa không có thành tích, vừa không có gia thế."

"Còn dựa vào cái gì nữa, nhìn cô ta xinh đẹp như vậy là biết rồi."

"Đoán mò ác ý như vậy không hay lắm đâu? Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì phẩm hạnh của cô ta đúng là có vấn đề."

Nghe những lời đánh giá của các bạn xung quanh về Sở Từ, Mạnh Ngữ Hâm khẽ cúi đầu, vẻ như không chú ý đến cuộc thảo luận của họ.

Ở nơi người khác không thấy, khóe miệng cô bất giác hơi nhếch lên.

Cô không hề mong Sở Từ bị người khác mắng, cô không có ác ý với Sở Từ, chỉ là ích kỷ hy vọng Sở Từ cứ giữ nguyên trạng thái như vậy.

Chỉ cần Sở Từ không chịu cố gắng, cho dù sau này cô ấy có được chia di sản của ông cụ Sở, địa vị trong lòng người nhà họ Sở cũng sẽ không thay đổi.

Mà điều cô muốn, chỉ là mối quan hệ giữa cô, người dì thân thiết và em họ có thể mãi như trước đây.

Đó là điều cô trân trọng nhất, là thứ duy nhất cô không thể nhường.

"À Ngữ Hâm, tuần này Sở Hàm có trận đấu bóng rổ không?"

Có bạn học nữ hỏi Mạnh Ngữ Hâm về chuyện của Sở Hàm.

Sở Hàm ở trường rất được yêu thích, về chuyện của Sở Hàm, các nữ sinh thích hỏi Mạnh Ngữ Hâm, vì mọi người đều biết hai người là chị em, tình cảm rất tốt.

Sở Hàm và Lục Tỉnh, hai hot boy hàng đầu đều ở đội bóng rổ của trường, nhan sắc của đội bóng rổ thì khỏi phải nói.

Cho nên mỗi khi đội bóng rổ của trường có trận đấu, có rất nhiều nữ sinh đến cổ vũ.

"Chiều thứ sáu có một trận." Mạnh Ngữ Hâm biết họ sẽ hỏi nên đã đặc biệt hỏi Sở Hàm.

"Vậy lúc đó chúng ta cùng nhau đi cổ vũ cho bạn Sở Hàm!"

"Đúng đúng đúng, nếu chúng ta đi hết thì bạn Sở Hàm có thấy chúng ta ồn ào quá không?"

Vài nữ sinh nhiệt tình hỏi Mạnh Ngữ Hâm.

"Không đâu." Mạnh Ngữ Hâm hiểu Sở Hàm, cậu ta tuy không mấy để ý đến các cô gái bình thường, nhưng dù sao cũng là chàng trai mười bảy mười tám tuổi, vẫn thích có con gái đến xem mình chơi bóng rổ và cổ vũ cho mình.

Nhắc đến chuyện bóng rổ, Mạnh Ngữ Hâm nhớ ra trước đây Sở Hàm từng nói muốn có bộ sưu tập đầy đủ huy hiệu của Giải bóng rổ chuyên nghiệp quốc gia.

Nhưng những huy hiệu đó đều là phiên bản giới hạn, hơn nữa chỉ được bán nội bộ trong giải đấu, muốn mua được một cái đã không dễ rồi, đừng nói đến việc sưu tập đủ bộ.

Đến giờ Sở Hàm mới chỉ sưu tập được năm cái, cả bộ là mười sáu cái.

Nhưng chính vì rất khó sưu tập đủ, nên nếu cô giúp Sở Hàm sưu tập đủ, Sở Hàm chắc chắn sẽ rất vui.

Mạnh Ngữ Hâm mở điện thoại, đăng thông tin tìm mua trên thị trường đồ cũ, thu mua huy hiệu Giải bóng rổ chuyên nghiệp quốc gia với giá cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play