Giờ ăn trưa, Lâm Nặc và Lục Tỉnh, hot boy của trường Hoa Việt, cùng nhau ăn trưa.

Lục Tỉnh đẹp trai, học giỏi, chơi bóng rổ cũng rất cừ, đa tài đa nghệ, tính cách thì khỏi chê: hòa đồng, ấm áp, gặp ai cũng tươi cười, khiêm tốn lễ phép, hoàn hảo không có điểm nào để bắt bẻ.

Cậu ta là nam thần số một được toàn trường công nhận.

Thực ra nếu chỉ xét về nhan sắc, Lâm Nặc còn có phần nổi bật hơn Lục Tỉnh.

Chỉ tiếc cậu ta là một thiếu niên hư hỏng, không chỉ học dốt mà còn có một đống tiền án tiền sự.

Về việc tại sao Lục Tỉnh lại trở thành bạn của Lâm Nặc, học sinh và giáo viên trong trường đều không hiểu rõ.

Giáo viên còn đặc biệt tìm Lục Tỉnh nói chuyện riêng, hy vọng cậu ta đừng thân thiết quá với Lâm Nặc, nhưng không có tác dụng.

May mắn là ba năm qua, thành tích của Lục Tỉnh vẫn luôn đứng top đầu, không bị Lâm Nặc "lôi kéo" xuống dốc.

"Nghe nói cậu có thêm một fan cuồng nhỏ?" Lục Tỉnh cười tươi rói, giọng điệu có chút trêu chọc Lâm Nặc.

Lâm Nặc không thèm để ý cũng chẳng buồn đáp lại cái tên lắm chuyện Lục Tỉnh.

"Kể cho tôi nghe xem nào, cô gái thế nào mà không sợ cái tiếng xấu do cậu cố tình tạo ra vậy?"

"Không nhìn kỹ."

Lâm Nặc thờ ơ đáp, đối với bạn cùng bàn mới này, cậu ta không có ý kiến gì, mặc kệ cô ta muốn làm gì, dù sao cậu ta cũng sẽ không để cô ta đạt được mục đích.

"Nói thật, hiếm có cô gái nào không bị những tiếng xấu cậu cố tình tạo ra dọa sợ, biết đâu lại là tình yêu đích thực của cậu đó, cậu thật sự không nghĩ đến việc có một mối tình trong sáng sao?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi."

Không hóng hớt được gì, Lục Tỉnh có chút thất vọng: "À đúng rồi, ông cụ nhà họ Sở, một gia tộc danh giá ở thành phố Thông Hải, đang tìm cậu khắp nơi, hy vọng cậu có thể cứu ông ấy một mạng, điều kiện ông ấy đưa ra là nguyện ý cho cậu tất cả bất động sản của ông ấy, cậu chắc chắn không giúp sao?"

"Không hứng thú, không cứu." Lâm Nặc từ chối rất dứt khoát.

"Vậy được, vậy tôi từ chối ông ấy." Lục Tỉnh hiểu tính Lâm Nặc, nếu cậu ta không muốn cứu thì nói thêm cũng vô ích.

Quan hệ giữa Lục Tỉnh và Lâm Nặc không phải là mối quan hệ bạn bè bình thường như người ngoài tưởng, Lục Tỉnh giống như trợ lý của Lâm Nặc hơn, đồng thời cũng là người liên lạc cho một thân phận khác của Lâm Nặc.

Cả buổi sáng Sở Hàm đều lo lắng cho tình hình của Sở Từ.

Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, Sở Hàm vừa tan học đã chạy ngay đến lớp 12/5 tìm Sở Từ.

Tiện thể hỏi thăm tình hình ngày đầu tiên đi học của Sở Từ.

"Sở Từ? Cậu ấy ngủ cả buổi sáng rồi, lúc duy nhất tỉnh là đi pha nước và mua đồ ăn vặt cho Lâm Nặc." Bạn học lớp năm nói với Sở Hàm.

"Cậu nói cô ấy đến trường toàn ngủ? Còn Lâm Nặc, cô ấy quen Lâm Nặc khi nào? Tại sao cô ấy lại mua đồ cho Lâm Nặc, có phải Lâm Nặc uy hiếp cô ấy làm vậy không?"

Sở Hàm tuy học lớp mười, cũng nghe nói ở khối mười hai trường Hoa Việt có một thiếu niên hư hỏng tên là Lâm Nặc.

Cách đây không lâu tên này còn đánh một nam sinh trường bên cạnh nhập viện cấp cứu.

"Hình như Lâm Nặc cũng không uy hiếp cô ấy, là cô ấy tự nguyện." Các bạn học lớp năm cũng không rõ tình hình của Sở Từ thế nào.

Sở Hàm nhìn về phía lớp năm, thấy Sở Từ đang ngồi ở dãy bàn cuối cùng.

Sở Từ vẫn còn đang ngủ gục trên bàn.

Trên bàn còn kê một cái đệm mềm, ngủ rất thoải mái.

Cô ấy vậy mà còn mang cả đệm từ nhà đến trường?

Có ai đi học như cô ấy không?

Sở Hàm xông thẳng vào lớp năm.

Lúc này trong lớp năm không có nhiều người, đa số đều đã đi ăn trưa ở căng tin.

"Dậy!"

Sở Hàm gọi Sở Từ dậy.

Sở Từ mở mắt, liếc nhìn Sở Hàm một cái, giọng nói lạnh lùng không hề có chút áy náy: "Sao vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play