Người đó.
Quý Thính lập tức phản ứng kịp, là bạn trai cũ của Thư Tiêu. Anh ta nhắn tin cho Thư Tiêu. Thực ra lần gặp Thư Tiêu ở sân bay và ở đường Phượng Hoàng, Quý Thính đều cảm thấy kinh ngạc. Cô gái thuở thiếu thời có chút ngại ngùng, hơi hướng nội nhưng tổng thể lại là người hay cười, dịu dàng, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, ánh sáng trong mắt cô ấy đã biến mất, thậm chí trông còn co rúm, sợ sệt và hoang mang.
Đó là khuôn mặt vỡ vụn chỉ khi đã từng trải qua chuyện tồi tệ mới có được.
Chiếc xe màu đen vẫn lao nhanh trong đêm, Quý Thính bật loa ngoài khẽ hỏi Thư Tiêu: “Anh ta nói gì?”
Đầu dây bên kia Thư Tiêu đang khóc, nước mắt lộp độp rơi xuống, cô ấy nhìn tin nhắn trên điện thoại: “Anh ta gửi địa chỉ nơi tôi đang ở, nói rằng biết tôi ở tòa mấy, tầng mấy, phòng nào, bắt tôi chờ.”
Quý Thính hỏi ngược lại: “Rất chi tiết sao?”
“Rất chi tiết. Quý Thính, tôi sợ, khi chỉ có một mình tôi thật sự rất sợ…” Thư Tiêu lấy tay che mặt khóc, giọng nhỏ xíu đầy bất lực. Tiếng khóc rời rạc của cô ấy vang vọng trong khoang xe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT