“Bệ hạ, chúng ta hồi cung thôi.” Diệp Hi Âm thấy vết máu trên mặt hắn cùng mùi máu tanh đầy người, muốn hắn nhanh chóng hồi cung tẩy rửa, như thế ít ra sẽ dễ chịu hơn chút.
Nhưng trong mắt Đế Trạm, hành động ấy lại như cố ý giúp Lâm Tu Nhai đuổi hắn đi, lập tức tâm tình hắn trở nên bực bội, khó chịu, kéo nàng ôm vào lòng, bóp cằm nàng rồi cúi đầu hôn xuống.
“Ưm.”
Diệp Hi Âm trừng lớn đôi mắt, nhớ tới bên cạnh còn có người, vô thức giãy giụa đôi chút.
Không ngờ nàng càng giãy, tâm trạng hắn càng tồi tệ, đến khi môi rời đi để nàng có thể thở, hắn ngẩng đầu, nâng cằm nàng lên, bá đạo nói: “Nếu còn giãy nữa, Cô không ngại hoan ái cùng ái phi ngay tại đây.”
Diệp Hi Âm lập tức dừng lại, trong lòng lại oán thầm: Đêm hôm khuya khoắt hắn phát điên gì vậy, chẳng lẽ lúc nãy trong điện chưa đủ điên hay sao?
Đế Trạm thấy nàng cuối cùng cũng biết nghe lời, tâm tình khá lên đôi chút, nghiêng mắt liếc nhìn người quỳ dưới đất mãi không chịu lui đi, lạnh lùng hỏi: “Ngươi định cứ quỳ mãi ở đây, làm phiền Cô và quý phi ân ái sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play