La Văn Anh ngẩng đầu, hung hăng ném cái áo trong tay vào trước n.g.ự.c anh, Minh Tranh đành phải tự xỏ vào rồi đi theo phía sau La Văn Anh.
Dọc theo đường đi, La Văn Anh cố tự trấn định, thấy Minh Tranh mới mặc áo vào, trên vai cũng bị m.á.u tươi nhuộm đỏ, xem ra miệng vết thương không nhỏ, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, tay không tự chủ bóp chặt lại, cánh tay mãnh khảnh run rẩy, môi Minh Tranh trở nên nhợt nhạt, cười nhạo nói: "Ở nhà em bị đả thương tới mấy lần, một lần là bị phỏng, một lần là bị em cắn bị thương, hiện tại lại..."
La Văn Anh không có tâm tư nói giỡn cùng anh: "Cho nên, về sau anh tránh xa nhà tôi ra."
Minh Tranh há miệng thở dốc, không thể không trầm mặc dựa người vào lưng ghế.
Đến bệnh viện yêu cầu khám gấp, bác sĩ nói cần phải khâu vết thương, La Văn Anh tưởng tượng tới cảnh cây kim dài xuyên qua da thịt, cứ thế đứng yên ở bên cạnh không dám lên tiếng, lúc khâu vết thương lại càng không dám nhìn, cô đi chuẩn bị thủ tục xong xuôi, bảo là muốn để Minh Tranh ở lại quan sát thêm.
Lúc La Văn Anh đi vào phòng bệnh, Minh Tranh nằm ở trên giường, đã thay quần áo bệnh nhân, trên đầu quấn băng vải, La Văn Anh khó nén vẻ xấu hổ trong mắt: "Nếu anh không thật quá đáng, tôi cũng sẽ không đuổi đánh anh."
"Em nói xem anh quá đáng chỗ nào?" Minh Tranh mệt mỏi dựa vào đầu giường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play