Phó Nhiễm sải bước tới bên cạnh Minh Thành Hữu, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng hắn. Thấy hắn khó chịu như vậy, trong lòng Phó Nhiễm có cảm giác không nói ra được.
"Tôi đỡ anh lên lầu, uống nước sẽ dễ chịu hơn chút."
Minh Thành Hữu khom người bất động, Phó Nhiễm kéo cánh tay hắn để hắn gác bả vai lên mình, trong mắt Minh Thành Hữu lộ ra nửa phần men say nửa phần thanh tỉnh mê ly, hắn kinh ngạc nhìn về Phó Nhiễm, làm như không xác định, nặng nề gọi.
"Cấu kết?"
Bước chân cô hơi chậm lại, mắt nhìn chằm chằm vào cửa không dám nhìn mặt Minh Thành Hữu, bàn tay đỡ thắt lưng hắn không khỏi nắm thật chặt.
Đi vào phòng khách, giầy cũng không đổi, Phó Nhiễm mang Minh Thành Hữu đi tới hướng lầu hai.
Vưu Ứng Nhuỵ hoàn hồn nhìn bóng dáng của hai người dưới lầu, cô nhớ tới lời cảnh cáo của Minh Thành Hữu, vội vàng muốn rời đi, bước chân vừa mới trở lại phòng ngủ liền nghe được tiếng bước chân ngoài cửa truyền tới, dưới tình thế cấp bách cô trốn ra ban công lần nữa, nhẹ nhàng kéo chặt toàn bộ rèm cửa sổ cùng cửa sổ sát đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play