Bạch Tu Niên bỗng thấy mình như một nông dân chân đất giờ lật mình thành một địa chủ, cảm giác như sau lưng là núi vàng núi bạc tha hồ tiêu xài, đúng là sung sướng khỏi nói!
Hai người dạo chơi cũng gần xong, mận trong tay Bạch Tu Niên cũng đã ăn hết sạch, cậu cẩn thận vỗ nhẹ bụng rồi nắm tay Trần Độ cùng nhau ra khỏi không gian.
Những ngày sống kiểu “sâu gạo” đúng là trôi qua nhanh kinh khủng. Sau thời gian quấn quýt như keo, cuối cùng Dụ Thức Uyên cũng mở lại lớp học. Nhờ ánh sáng hạnh phúc từ Lâm A Tú mà ngay cả trong giờ học, Dụ Thức Uyên cũng luôn nở nụ cười rạng rỡ, khiến lũ trẻ trong thôn không còn là những mầm cây dại giữa gió lạnh nữa, mà trở thành những nụ hoa rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Từ khi Lâm Niệm Viễn biết nói, Bạch Ngộ Tuế lại càng hay bám lấy bé con. Hồi trước không trò chuyện được thì lý do tìm bạn cũng ít, giờ có cớ “cùng học bài” là cách ngày lại chạy qua nhà Dụ Thức Uyên, thành khách quen ở đó luôn rồi!
Điều đáng nói là, sau khi Dụ Thức Uyên và Lâm A Tú thành vợ chồng, Lâm A Tú dọn sang ở nhà chồng. Nhưng thật ra, dọn hay không cũng không khác gì mấy, vì hai nhà vốn chỉ cách nhau mỗi một vách ngăn. Giờ ăn là ở bên nhà Dụ Thức Uyên, Lâm Niệm Viễn đứng trong sân gọi một tiếng sang nhà bên thì ông Ngưu cũng đủng đỉnh đi sang.
Thật ra, phần lớn thời gian, ngoài lúc chở người lên trấn, ông Ngưu đều ở bên nhà Dụ Thức Uyên. Chỗ ấy đông vui, thỉnh thoảng còn được ngồi nhìn lũ trẻ trong thôn học hành nữa cơ!
“Ngộ Tuế, dạo này anh trai ngươi thế nào rồi?” Lâm A Tú vừa treo y phục vừa quay đầu hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT