“Bạch ca nhi!” Từ khi sa vào lưới tình, sắc mặt của Lâm A Tú ngày một tươi tắn hơn, cả người cũng rạng rỡ và cười nhiều hơn. Cộng thêm việc Lâm Niệm Viễn đang dần hồi phục, dáng vẻ u sầu mấy năm trước của cậu ấy đã hoàn toàn biến mất. Mỗi ngày đều vui như ngày lễ.
“A Tú a ma à?” Vừa nhìn đã thấy cậu ấy ôm chú chó trắng nhỏ trong lòng, mắt Bạch Tu Niên sáng lên, tò mò hỏi: “Là giống gì vậy?”
“Cha ta nhặt được nó lúc trên đường về thôn, chắc cũng được vài tháng rồi. Chỉ hơi gầy thôi chứ không bị bệnh.” Vì sợ chó con sợ hãi nên cậu ấy vẫn ôm nó suốt, chỉ đi một đoạn ngắn mà tay đã mỏi nhừ.
“Ban đầu ta định nuôi, nhưng con này có vẻ sợ người lạ, cứ cuộn lại trong góc không chịu đi đâu cả. Ta liền nhớ đến Đại Phú nhà ngươi, biết đâu có bạn mới lại vui hơn.” Lâm A Tú đặt chú chó trắng xuống đất, quả nhiên như lời cậu ấy nói, nó lập tức cuộn tròn lại, trông như từng bị bắt nạt vậy.
“Đại Phú to con như vậy, liệu nó có làm bé chó con này sợ không?” Bạch Tu Niên hơi lo lắng, cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve chú chó trắng nhỏ. Đại Phú lúc nổi hứng thì quậy tưng lên, cậu sợ chú chó con này sẽ bị hoảng.
“Ngươi cứ để chúng tiếp xúc thử xem, biết đâu lại hợp nhau.” Dù Đại Phú có hơi năng động, nhưng lại rất thông minh và thân thiện với mọi người.
“Vậy cũng được, A Tú a ma, ngươi cứ ngồi nghỉ đi. Đại Phú đang đi chơi với đám nhóc rồi, chắc lát nữa sẽ về thôi/ Để ta đi kiếm chút gì đó cho nó ăn.” Nghĩ lại thì, dù Đại Phú vui vẻ như thế, nhưng nhiều lúc chẳng ai có thời gian chơi cùng, quả thật nên tìm cho nó một người bạn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT