Lâm A Tú mời lão đại phu trong thôn đến khám. Dù việc Lâm Niệm Viễn có thể nói chuyện lại là niềm vui lớn, nhưng trong lòng ông ấy vẫn phập phồng lo sợ, khăng khăng muốn mời đại phu đến xem xét kỹ càng. Nếu quả thật đã khỏi thì là điều may mắn, còn nếu chỉ là chuyển biến tạm thời, ít nhất cả nhà cũng có thể chuẩn bị tâm lý.
A Tú a ma đứng bên cạnh siết chặt tay, nhìn bàn tay run rẩy của lão đại phu đang cẩn thận kiểm tra từng chút một cho Lâm Niệm Viễn. Trời đang giữa mùa đông lạnh giá mà lưng cậu ấy đã ướt đẫm mồ hôi.
Dụ Thức Uyên chậm rãi bước đến bên cạnh Lâm A Tú, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi. Y không nói lời nào, nhưng hành động ấy như đang nói rằng, bất kể kết quả ra sao, y vẫn sẽ luôn ở đây cũng cậu ấy.
Lâm A Tú quay gương mặt tái nhợt sang, cố nở nụ cười với Dụ Thức Uyên, buông tay đang siết chặt xuống và cẩn trọng níu lấy vạt áo của y.
Một tấm lưng thẳng tắp, một bàn tay run rẩy nắm lấy áo người kia, trong cùng một người lại thể hiện cả sự yếu mềm và kiên cường tưởng chừng đối lập. Khung cảnh ấy khiến trái tim Dụ Thức Uyên khẽ run lên, càng thêm kiên định với lựa chọn của mình.
“Mấy người đứng gần vậy là muốn ép chết lão già này hả?!”
Vị đại phu này chính là người từng khám đầu cho Bạch Ngộ Tuế. Vì quá lo lắng, Lâm A tú gần như dán hẳn vào sau lưng ông ấy, kế đó là Dụ Thức Uyên giành vị trí “tốt thứ nhì”. Tuy Bạch Ngộ Tuế cũng nôn nao, nhưng đành chấp nhận đứng cạnh bên phải. Còn lại là Bạch Tu Niên, Tần a ma và Trần Độ vừa chạy tới, đứng cả bên trái, vây kín một vòng tròn hoàn chỉnh quanh Lâm Niệm Viễn và lão đại phu, như thể đang bảo vệ “quốc bảo” vậy đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT