“Này, trong thôn mình có rừng tre nào không? Loại có đường kính khoảng bằng đáy bát, không phải loại tre mảnh mà chúng ta thường chặt.”
Bạch Tu Niên vừa bận rộn nhổ cỏ, vừa suy nghĩ không ngừng.
Nếu trước đây việc bán công thức chỉ là một ý tưởng thoáng qua, bây giờ khách hàng đã tìm đến, cậu phải tận dụng tối đa số bạc trong tay. Nếu có thể kiểm soát nguồn cung măng tre ngay từ đầu thì không cần tốn tiền mua thứ có thể đào miễn phí.
Chỉ cần chuẩn bị sẵn, rút ngắn quy trình tích trữ nguyên liệu cho tửu lâu, cậu tin rằng cơ hội đôi bên cùng có lợi này chắc chắn sẽ không bị từ chối, chậm một ngày là mất một ngày bạc, mà người làm ăn hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.
“Tre à?” Cuối cùng cũng được vợ hỏi chuyện, Trần Độ lập tức ngẩng đầu, nhiệt tình gật mạnh, vội vàng đáp: “Có, nhưng không nằm trong thôn.”
Trong thôn có một khu rừng tre nhỏ, nhưng rõ ràng không phù hợp với yêu cầu của vợ.
“Khu rừng đó có chủ không?” Theo lẽ thường, không ai lại trồng cả một khu rừng tre trên đất nhà mình, vậy nên rất có thể khu vực đó là đất hoang vô chủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT