Sau khi mở mắt ra lần nữa, Bạch Tu Niên ngẩn ngơ nhìn mái nhà tồi tàn, cảm giác như linh hồn mình trôi nổi giữa hai thế giới. Cậu thật sự đã chết rồi, từ bỏ cuộc sống vật vờ trước kia, lại sống tiếp trong thân xác của một người khác. 

Người ấy chính là Bạch Tu Niên trong giấc mơ, một người có vận mệnh chẳng mấy tươi sáng, giống hệt cậu.

Xét một cách tổng thể, bi kịch của Bạch Tu Niên trong giấc mơ bắt nguồn từ nhiều nguyên nhân: Hôn ước từ thuở nhỏ bóp nghẹt phạm vi giao du của cậu ấy, hoàn cảnh gia đình bất hạnh càng đẩy cậu ấy vào vị trí thấp kém trong nhà, còn tính cách yếu đuối lại chính là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà. 

Cái gọi là “tính cách quyết định số phận”, chính là như vậy đấy.

Nhưng thật ra, với Bạch Tu Niên ở hiện đại thì những chuyện này chẳng phải vấn đề gì to tát. Cậu không phải kiểu người thích gây phiền toái cho bản thân, cũng không thích lo chuyện bao đồng. Chỉ cần những người từng xuất hiện trong giấc mơ không đến gây chuyện, thì ai yên phận sống đời người nấy cũng là điều tốt. 

Còn về người gọi là “tướng công” đã se duyên với cậu, trong hoàn cảnh bản thân không có khả năng sinh tồn, thì tạm thời sống dựa vào người này cũng là chuyện nên làm. Cậu chưa ngông cuồng đến mức muốn “làm nên đại sự” ngay trong một thế giới xa lạ. Kiếp này, cậu chỉ mong sống yên ổn mà thôi. 

Vì thế, một nơi yên bình và an ổn như vậy… Cũng không tệ, đúng không?

Chỉ duy nhất một chuyện khiến cậu thật sự khó mà chấp nhận nổi. Cậu sờ lên trán, nơi mà mỗi ca nhi đều có một dấu hiệu đặc biệt, thật sự phải sinh con như phụ nữ sao?!

Không thể nào… 

Ngay khi ngón tay vừa chạm vào ấn ký hình mây trên trán, bổng nhiên người đang nằm trên giường lại biến mất một cách kỳ lạ… 

Đây là đâu? Chẳng lẽ mình lại chết nữa rồi? 

Không khí mát lành khiến Bạch Tu Niên tỉnh táo hẳn ra, khung cảnh hiện lên trước mắt cậu là một màu xanh bạt ngàn. Dưới chân là cỏn non mơn mởn, cách đó không xa là một thửa đất đã được cày xới kỹ lưỡng, bên cạnh bãi đất trống là một con suối chảy từ khe núi xa xa. 

Dù cách một khoảng ruộng, Bạch Tu Niên vẫn có thể thấy rõ từng viên đá cuội dưới đáy nước trong vắt. Cậu không biết các chỉ số trong nước suối này có đạt tiêu chuẩn hay không, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy dòng nước thiên nhiên trong trẻo như vậy. 

Phản xạ đầu tiên lạ, cổ họng khô rát như lửa đốt. 

Tối qua uống rượu, miệng vốn đã khô khốc, nay lại từng trải qua sinh tử, cậu chẳng còn lý do gì để do dự nữa, thế là cậu bước nhanh đến, một chân đạp lên mép đất trống. 

Cậu vừa bước chân xuống đất, chạm phải thứ gì đó, trên khoảng đất trống trước mặt bỗng hiện lên vài dòng chữ:

[Đất – Cấp độ một]

Cái gì thế này? Bạch Tu Niên dừng bước, ánh mắt dán chặt vào dòng chữa vừa xuất hiện một cách bí ẩn. Chỉ vài giây sau, những chữ viết kia tan biến như thể chúng chưa từng tồn tại. 

Ý định uống nước giờ đây đã bị sự tò mò lấn át. Cậu thử rụt chân về, rồi lại chặt chân xuống mép đất, dòng chữ kia lại hiện ra. 

Bạch Tu Niên dường như đã nắm được manh mối quan trọng, cậu thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tái nhợt cũng thoáng hiện ý cười. 

Để kiểm chứng suy đoán, ánh mắt cậu dời sang con suốt bên cạnh. Cậu ngồi xổm bên bờ, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt nước. 

[Suối – cấp độ một.] 

Quả nhiên là vậy. 

Dường như… Mình đã có được một thứ bảo bối không thể xem thường – một không gian.

Nghĩ lại khoảnh khắc vừa rồi khi đến nơi này, cậu khẽ đưa tay sờ lên ấn ký giữa trán. Nếu thứ mà cậu từng căm ghét lại chính là chìa khóa mở ra bất ngờ lớn như thế này… Vậy cậu nên vui mừng, hay buồn bã đây? Khoảnh khắc ấy, trong lòng Bạch Tu Niên dâng lên một cảm xúc vô cùng phức tạp. 

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi, không cần phải bận tâm đến những chuyện đã quá xa xôi trong quá khứ. Dù sao thì, kiếp này cậu cũng chẳng định sinh con cho ai cả. Đời trước đã cô độc một mình, đời này cũng không cần ép buộc bản thân. 

Bạch Tu Niên buông lỏng tay, đi một vòng quanh mảnh đất trống, thỉnh thoảng cậu còn cúi xong bốc một nắm đất lên xem xét. Nhưng dù có nghiên cứu tới lui hơn mười phút, những gì cậu nhìn thấy chỉ là mấy dòng chữ to, còn thông tin cụ thể hơn thì không tài nào tìm ra được. 

Cậu nhìn chằm chằm vào những chữ sắp biến mất giữa không trung, chợt nhớ đến chiếc máy tính bảng thường dùng không còn liệt giường, thế là cậu thư vươn tay ra chạm nhẹ vào chữ.

[Thông tin chi tiết.]

[Đất – cấp độ một – Chỉ có thể trồng thủ công một số loại cây nhất định. Cần mười ngàn điểm kinh nghiệm để nâng cấp lên cấp độ hai.] 

[Nhận hạt giống.] 

[Nhận công cụ.] 

Khi những hạt giống và công cụ trồng trọt bỗng dưng xuất hiện trên mặt đất, dù gương mặt thanh tú của Bạch Tu Niên không thể hiện thái độ gì đặc biệt, nhưng trái tim lại đập rộn ràng. Trong giấc mơ, cuộc sống ở thế giới này của Bạch Tu Niên vô cùng khó khăn, nhà giàu nhất thôn cũng chỉ nuôi được vài con heo. Bây giờ có không gian này giúp cậu sinh tồn, không cần dựa dẫm vào người gọi là “tướng công” kia, sao cậu không mừng cho được? 

Mở túi hạt giống ra, bên trong có vài chục hạt tỏi, vài cây hành, cây ớt, mấy củ gừng và một số hạt giống khác. Xem ra đất cấp độ một chỉ trồng được những nguyên liệu nấu ăn cơ bản.

Nhưng Bạch Tu Niên không hề thất vọng, bởi vì nhờ những thứ này, thức ăn sẽ trở nên ngon miệng hơn rất nhiều. Theo cậu biết, người ở đây nấu ăn chỉ dừng ở mức “chín là được”, gia vị lại cực kỳ thiếu thốn, nếu muốn ăn ngon thì chỉ có thể tự mình ra tay. 

Cậu nhanh nhẹn cầm lấy công cụ bắt đầu làm việc. May mà trước kia từng làm thuê kiếm sống, từng làm ruộng giúp người ta nên cậu không hề lúng túng. Nếu như cậu là một công tử nhà giàu chưa từng động tay vào việc nặng, e là còn loay hoay mãi chưa chắc đã làm xong.

Đầu tiên, Bạch Tu Niên dùng thùng gỗ múc nước từ con suối, rồi dùng gáo múc từng chút một tưới lên mặt đất. Đất sau khi được nước làm ẩm trở nên mềm tơi hẳn, Bạch Tu Niên lau mồ hôi trên trán, cầm lấy cuốc bắt đầu xới đất. 

Đất trong không gian này là loại đất cực kỳ màu mỡ, nên việc xới đất không quá vất vả. Thế nhưng cơ thể này lại yếu ớt đến đáng thương, lại thêm sáng nay chưa ăn gì, mới cuốc được vài nhát mà đã bắt đầu choáng váng. Bạch Tu Niên cười khổ một tiếng, có vẻ nhiệm vụ đầu tiên là phải dưỡng cho cơ thể này khỏe lên. Nếu không, với mảnh đất to thế này thì chẳng biết bao giờ mới xong chứ đừng nói đến việc gieo hạt. 

Cậu bước đến bên suối, rửa tay dính bùn trong làn nước mát lạnh, sau đó vốc một ngụm nước đưa lên miệng. Cảm giác mát lành trượt qua cổ họng lan đến tận đáy lòng khiến toàn thân như được tiếp thêm sinh lực, cái bụng cồn cào cũng đỡ hơn nhiều. 

Sau khi rửa mặt, Bạch Tu Niên lại tiếp tục cầm cuốc lên. Không biết có phải vì đã uống nước suối hay không mà lần này cậu làm việc một mạch đến khi xới xong toàn bộ đất mà vẫn không cảm thấy mệt. Trong lòng Bạch Tu Niên lờ mờ phát hiện, dòng suối này không hề tầm thường. 

Đến khi gieo xong hạt giống vào đất, lúc này cậu mới thấy hơi mỏi, bụng cũng bắt đầu réo lên. Dù nước suối có thần kỳ đến đâu thì… Cũng không thể lấp đầy bụng rỗng bằng nước được. 

Chết rồi! 

Bây giờ cậu vẫn đang ở trong nhà của một “quả bom nổ chậm di động” cơ mà! 

Nhưng giờ phải ra ngoài bằng cách nào đây?

Trở lại chiếc giường vẫn còn hơi ấm, Bạch Tu Niên mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn mờ sáng. Có vẻ thời gian trong không gian trôi chậm hơn bên ngoài rất nhiều, ở bên trong khoảng một tiếng mà bên ngoài cùng lắm mới chỉ qua mười phút. 

Cậu vén căn, ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn bộ y phục trên người, vẫn là bộ hôm qua. 

“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa trầm đục vang lên, Bạch Tu Niên giật mình, nhìn chằm chằm vào cánh cửa cũ kỹ. 

“Dậy chưa?” Giọng nói trầm khàn đặc trưng của đàn ông vang lên, sau đó im lặng như thể đang lắng nghe động tĩnh bên trong: “Dậy rồi thì ra ăn cơm đi.” 

Tiếng bước chân mỗi lúc một xa, lúc này Bạch Tu Niên mới thở phào một hơi, vội vàng xỏ đại đôi giày dưới giường. 

“Ta đã chuẩn bị sẵn nước để rửa  mặt rồi, ra lấy mà dùng.” Cậu vẫn chưa kịp nhìn rõ mặt nam nhân kia, trong tầm mắt chỉ kịp thấy bóng lưng cao lớn rời đi. 

Bạch Tu Niên bĩu môi, lững thững bước ra ngoài. 

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, nam nhân kia đã ăn xong, vác cuốc đi ra ruộng. Bạch Tu Niên thầm mong hắn đi sớm một chút, ở cùng một người xa lạ trong không gian riêng tư thật sự khiến người ta cảm thấy khó xử và ngượng ngùng. Có lẽ đối phương cũng nghĩ thế nên chỉ để lại một câu “Bát đũa để đó ta rửa” rồi vội vàng rời đi.

Uống bát cháo loãng lơ thơ vài hạt gạo, Bạch Tu Niên thở dài. Tuy cậu không thích rửa bát, nhưng đạo lý phân công lao động thì vẫn hiểu. Hiện tại với thể trạng này, chuyện ra đồng làm việc là bất khả thi, thế nên việc nhẹ như rửa bát thì sao lại không làm. Huống chi cũng chỉ có hai cái bát thôi mà, cậu đâu phải tiểu thư tay không dính nước xuân chứ. 

Nói làm liền làm, uống cạn giọt cháo cuối cùng, Bạch Tu Niên liền bưng bát đũa bên phía đối diện ra ngoài, nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa, cậu đã ngẩn ra.

Lúc rửa mặt, cậu chỉ mải để ý đến người đàn ông có sự hiện diện mạnh mẽ kia nên mở lỡ cảnh tượng hùng vĩ này. 

Ngôi nhà Bạch Tu Niên đang ở được xây trên vùng đất cao, đứng ở cửa là có thể nhìn thấy rõ từng thửa ruộng nối tiếp nhau trải dài bất tận. Mỗi thửa ruộng đều có ít nhất một người đang cặm cụi làm việc. Đưa bắt đảo quanh một lượt, cậu liền thấy bóng dáng quen thuộc kia đang làm việc trên một mảnh ruộng nhỏ hơn. 

Rời mắt khỏi cảnh đồng áng, cậu lại nhìn đến những ngôi nhà tụ tập san sát ở rìa ruộng. Tất cả khung cảnh đó ghép lại thành một bức tranh khiến người từng quen với nhà cao tầng như Bạch Tu Niên xúc động không thôi. Được sống ở nơi thế này cả đời cũng chẳng phải chuyện gì tệ. 

Khóe miệng Bạch Tu Niên cong lên thành một nụ cừi, cậu xoay người lại múc nước rửa bát. Cháo loãng chỉ là hỗn hợp giữa gạo vào nước, rửa qua một lần là sạch, bát đũa cũng được đặt gọn gàng đúng chỗ quy định. Bạch Tu Niên đảo quanh nhà một vòng, phát hiện trong nhà chỉ có những vật dụng sinh hoạt thiết yếu – một cái bàn, hai cái ghế, mà trong đó có một cái là còn mới tinh. Phòng khách nối liền với phòng bếp, cả nhà chỉ có một phòng ngủ. Không gian nhỏ bé mà lại trống trải như vậy, xem ran am nhân kia thật sự không có gì trong tay. 

Liếc nhìn mấy cây cung treo tường cùng đống da thú, Bạch Tu Niên vươn tay sờ thử một tấm không rõ thuộc về loài vật nào. 

Lông thì cứng, lại còn phủ đầy bụi. Không giống kiểu bị phủ bụi lên vì để lâu, mà giống như bị ai đó thường xuyên đặt dưới đất.

Dưới đất sao? 

Dường như… Trong nhà chỉ có một phòng ngủ. Vậy thì nam nhân kia ngủ ở đâu, câu trả lời đã quá rõ ràng. 

Chạm vào lớp da thú cứng cáp kia một lần nữa, Bạch Tu Niên có chút xấu hổ. Lẽ nào mình đang “chiếm tổ chim khách”? 

Tuy cậu không phải kiểu người quá thân thiện, nhưng không có nghĩa là nhận ân tình mà không biết ơn. Ngược lại, cậu là kiểu người sẽ luôn ghi nhớ ai đã đối xử tốt với mình. 

Biết rõ cả đêm qua nam nhân kia ngủ trong điều kiện như thế, Bạch Tu Niên cảm thấy mình nên làm gì đó đáp lại. 

Đưa mắt quan sát lại căn nhà nhỏ có thể nhìn rõ chỉ trong một cái liếc mắt, cậu nghĩ, trước tiên cứ dọn dẹp sạch sẽ đã, mang cả chăn đệm và đống da thú kia ra phơi nắng. 

Xắn tay áo lên, Bạch Tu Niên nhanh chóng bắt tay làm việc. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play