Khi Trần Độ trở về, hắn tiện đường ghé nhà Đại Tráng, khiêng một chiếc giường về. Giường được làm từ gỗ chắc chắn, rất nặng, đến mức khi về đến nhà, áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn đặt những tấm ván gỗ xuống, sắp xếp vào đúng chỗ mà Bạch Tu Niên đã chỉ trước đó. 
“Về rồi à?” Bạch Tu Niên đang ở sau vườn, nghe tiếng động nên bước vào nhà. Nhìn đỗng gỗ đầy trên mặt đất, cậu sững lại một chút rồi bước đến giúp một tay. Cậu thử nâng một khúc gỗ lên, cảm nhận độ nặng, lập tức kinh ngạc quay sang nhìn tấm lưng đỗ mồ hôi của Trần Độ, sức lực cỡ nào mới vác đống gỗ này về cơ chứ? Có lẽ sau này, tốt nhất là đừng tùy tiện chọc nam nhân này, bằng không, chỉ một cú đấm không chừng cũng chẳng giữ nổi mặt mũi. 
Hai người cùng hợp lực lắp giường lại. Khi đã xong xuôi, Bạch Tu Niên mở lồng bàn ra, lấy một chiếc bánh vàng óng, cười nói: Phần này của ngươi, cái cuối cùng rồi, hôm nay ngươi vất vả rồi.” 
Không để ý đến vẻ mặt ngẩn ngơ của Trần Độ, Bạch Tu Niên lại trở về sau vườn. Bạch Ngộ Tuế vẫn ngồi đó, tiếp tục xe dây thừng. Lúc trước đứa trẻ này còn đòi xuống đất làm việc, nhưng vì Bạch Tu Niên không có kinh nghiệm dạy trẻ con, cậu chỉ có thể tiếp tục dùng lý do xe dây để giữ cậu bé ở yên một chỗ. Còn bản thân cậu thì đi nhổ cỏ dại.
“Ngộ Tuế, đừng làm nữa, vào nhà nghỉ một chút đi, không thì cơ thể không chịu nổi đâu.” Cậu giật lấy dây của cậu bé, kéo đi luôn. Cuối cùng cậu cũng nhận ra rằng dỗ dành hay nói lý đều không có tác dụng với đứa trẻ này, cách hiệu quả nhất là ra tay trực tiếp. 
“À đúng rồi, anh… Y phục của ta vẫn còn ở nhà…” Nhìn chiếc áo bẩn bị quăng đi trong chậu nước. Bạch Ngộ Tuế mới chợt nhớ ra rằng mình chẳng mang gì theo cả. Một hai ngày thì còn được, nhưng thời gian dài sao có thể không thay y phục chứ?
Bạch Tu Niên thật sự muốn nói rằng không mang thì mua mới, nhưng chỗ này không phải thế giới hiện đại mà cậu quen thuộc. Ở đây, muốn mua đồ phải dậy sớm, chạy đi một quãng xa, mà phần lớn người trong thôn không mua y phục may sẵn vì giá cao. Với cùng số tiền, họ có thể mua vải rồi may thành hai bộ y phục thay vì chỉ một bộ mua sẵn. Vậy nên việc đi mua không thật sự khả thi. 
“Thế ta đi cùng ngươi lấy đồ nhé.” Cậu còn chưa quen đường ở đây. Lần trước, cậu chỉ lo chạy theo Tần a ma nên không nhớ đường. Nếu hôm nay tự đi mà lạc đường thì đúng là trò cười của cả thôn. Nhưng nghĩ đến vết thương trên đầu cậu bé, hôm nay cậu bé đã vận động khá nhiều rồi. Dù nước suối không gian có tác dụng tốt, nhưng bắt một đứa trẻ đối diện với kẻ vừa mới đập vỡ đầu mình thì không ổn chút nào. Đứa trẻ đáng yêu này vẫn thích hợp với việc ở nhà hơn. 
“Ngộ Tuế, ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, ta đi với hắn là được.” Cậu chỉ vào nam nhân kia đứng cạnh, chỉ cần người này xuất hiện, chắc chắn có thể khiến đám người đó khiếp sợ. 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play