Kể từ khi bụng của Bạch Tu Niên to lên đến tám tháng, cậu không còn bước chân ra khỏi cửa nữa. Bởi vì hầu như ai gặp cậu cũng sẽ hét lên một tiếng kinh ngạc từ xa, sau đó chạy lại gần, thốt lên: “Bạch ca nhi, ngươi sắp sinh rồi à? Sao còn ra ngoài thế này, phải cẩn thận đấy!” 
Thôi được, tuy là người ta có ý tốt, nhưng cậu thật sự không phải sắp sinh! 
Lúc này mà nói là chỉ ăn nhiều một chút, không biết có ai tin không nữa. 
Vì vậy, để tránh những hiểu lầm không đáng có, Bạch Tu Niên ngoan ngoãn ôm lấy cái bụng của mình, không đi đâu cả. Nếu thấy buồn chán thì cậu lại vào không gian dạo chơi, dù sao thì nơi dã ngoại miễn phí như vậy cũng nên tận dụng cho hết mức. 
Thời gian cứ thế trôi qua tròn hai tháng, đến cả việc chuẩn bị đồ đạc cho Tết cũng đều do Trần Độ và Bạch Ngộ Tuế lo liệu hết. Có lúc Trần Độ không yên tâm về Bạch Tu Niên, liền nhân lúc Tần a ma có nhà, đưa cậu sang đó rồi mới đánh xe ngựa chở Bạch Ngộ Tuế lên trấn. 
Chỉ là, bữa cơm tất niên năm nay, Bạch Tu Niên đành phải đứng ngoài cuộc. May mà Trần Độ và mọi người đã làm theo chỉ dẫn của cậu để chuẩn bị nồi lẩu. Nhưng đến khi bữa cơm bắt đầu, Bạch Tu Niên lại hối hận rồi. 
Lẩu là loại lẩu uyên ương phổ biến nhất, nhưng mà… Nhưng mà… Bạch Tu Niên cầm đũa, vô hồn khuấy trong nồi nước trắng đục, rau không có vị, nước lẩu cũng không có mùi, tất cả đều tạo thành một nồi lẩu vô vị. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play