9
Đến trước cửa văn phòng giáo sư Tống, tôi lại chẳng có can đảm gõ cửa.
Không biết là vì chuyện trốn học, hay là vì tin nhắn và ảnh kia.
Dù là chuyện gì, tôi cũng không dám đối mặt.
Trương Bản Tiêu nghi ngờ nhìn tôi: “Sao thế?”
Tôi mím môi lắc đầu, cố nén nỗi buồn, gõ nhẹ lên cửa phòng giáo sư.
Nhưng mãi chẳng có ai trả lời.
Trương Bản Tiêu nói: “Chắc giáo sư đợi cậu lâu quá nên về trước rồi, thôi thì mình đi trước nhé.”
Tôi vừa bước ra một bước, lại dừng lại.
Thấy tôi dừng, cậu ta cũng đứng lại.
“Sao thế?”
Tôi nghi hoặc: “Cậu đâu phải lớp trưởng, cũng chẳng thân với giáo sư Tống, sao thầy ấy lại nhờ cậu đi tìm mình?”
Vừa nãy tôi chỉ mải đau lòng vì tin nhắn kia, không hề suy nghĩ kỹ.
Giáo sư Tống có liên lạc của tôi, nếu thật sự muốn tìm tôi, lẽ ra phải gọi điện hoặc nhắn tin.
Sao lại phải nhờ một người ngoài?
Mà tin nhắn ấy cũng đến rất đúng lúc, giọng điệu lại cố tình thân mật.
Tống Cảnh Hiên học giỏi, đẹp trai, năng động, chơi bóng, người thích anh chắc chắn không ít.
Biết đâu đây chỉ là một màn kịch, cố ý dựng lên.
Tôi hiểu rõ con người cậu ấy, anh không phải người lăng nhăng.
Ba mẹ cậu ấy đều là người tốt, con của họ, chắc chắn cũng không thể nào tồi.
Nghĩ thông rồi, tôi chẳng còn buồn nữa.
Dù có chuyện gì, cũng phải hỏi cho rõ.
Trương Bản Tiêu mỉm cười: “Tôi biết quan hệ của Tống Cảnh Hiên và giáo sư Tống. Nếu cậu thật sự ở bên cậu ấy, cậu có nghĩ tới không – nếu chuyện này bị lộ ra, người ngoài sẽ nhìn cậu như thế nào?”
Tôi nhướn mày: “Tôi biết, thì sao?”
Nếu người ngoài biết mối quan hệ này, dù tôi có đạt được thành tích gì, họ cũng sẽ nghi ngờ tôi dựa vào Tống Cảnh Hiên.
Chuyện này tôi đã nghĩ qua.
Tống Cảnh Hiên cũng rất rõ ràng, chúng tôi từng thâu đêm bàn luận về vấn đề này.
Đó cũng là lý do chúng tôi chưa chính thức xác nhận mối quan hệ.
Dù chưa từng nói rõ, nhưng trong lòng chúng tôi đã ngầm hiểu là một đôi.
Tôi bước lên một bước, nhìn thẳng vào Trương Bản Tiêu: “Cậu muốn tôi vì khó khăn mà bỏ cuộc à?”
Cậu ta gật đầu thẳng thắn: “Đúng, tôi thích cậu, tôi nghĩ tôi hợp với cậu hơn cậu ta.”
Tôi mỉm cười: “Cảm ơn vì đã thích tôi, nhưng tôi ớ có quyền thích người khác. Mong cậu đừng dùng sự thích của mình để trói buộc tôi.”
Nói xong, tôi bước qua cậu ta, quay lại sân bóng.
10
Mới đi được nửa đường, đồng đội của Tống Cảnh Hiên gọi điện cho tôi.
Cậu ta nói gấp: “Sở Chiêu, cậu đang ở đâu, Tống Cảnh Hiên bị thương rồi.”
Bị va chạm trên sân bóng là chuyện bình thường.
Tống Cảnh Hiên mê bóng rổ, tôi từng khuyên cậu ấy nhiều lần phải cẩn thận.
Cậu ấy cũng hứa sẽ cẩn thận, không liều lĩnh.
Không ngờ hôm nay lại bị thương.
Tôi lập tức chạy như điên về sân bóng.
Vừa bước vào, cô gái nãy giờ nhìn tôi đầy khiêu khích đang khóc lóc rời khỏi sân.
Lúc lướt qua tôi, cô ta che mặt, đi vội vàng.
Tôi không quan tâm cô ta khóc gì, chỉ muốn biết tình hình của Tống Cảnh Hiên.
Cậu ấy đang ngồi giữa sân, ôm lấy đầu gối, tai đỏ bừng, trông rất đau.
Một nhóm người vây quanh, lo lắng hỏi han.
Tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy, xem xét vết thương trên đầu gối.
“Bị chỗ nào rồi, có đau không, gọi xe cứu thương chưa?”
Tống Cảnh Hiên vốn còn chịu đựng được, nhưng vừa thấy tôi, mắt đã đỏ hoe, ôm chặt lấy tôi không buông.
Giọng cậu mang theo tủi thân: "Đau lắm luôn.”
“Nhưng thấy em đi với tên kia, lòng anh còn đau hơn.”
*Hoy khúc này làm nũng vợ đồ đổi xưng hô nha.
Anh vùi mặt vào vai tôi, lau nước mắt, rồi ngẩng đầu lên.
Tay anh chậm rãi đưa ra, một bó hoa hồng đỏ nằm trong tay anh.
Không biết anh mua từ khi nào.
Có lẽ vì để lâu, cánh hoa đã hơi héo.
Anh vuốt ve cánh hoa, rồi từ từ quỳ một gối xuống đất.
Giọng anh dịu dàng: “Sở Chiêu, vừa rồi có một cô gái nhắn tin cho anh, anh biết em đã thấy rồi. Em có thể nghe anh giải thích không? Anh và cô ta không có gì cả.”
Tôi bị hành động đột ngột của anh làm sững người.
Nghe anh nói muốn giải thích, tôi mới dần hoàn hồn.
Anh tiếp tục: “Anh vừa giải quyết xong chuyện đó, sau này sẽ không còn những tin nhắn như vậy nữa.”
Xem ra, cô gái kia khóc lóc bỏ đi là do anh đã nói gì đó với cô ta.
Tôi gật đầu: “Em biết. Em cũng muốn giải thích – em và cậu ta không có gì cả. Sau này cũng sẽ không có chuyện đó nữa.”
Anh từ tủi thân chuyển thành vui mừng: “Anh cũng biết.”