6

 

Trong phòng khách lại chỉ còn hai người chúng tôi.

 

Cậu ấy ngồi trên sofa, ôm một chiếc gối vào lòng, chỉ chỉ chỗ bên cạnh: “Ngồi đi.”

 

Tôi gật đầu, hít một hơi thật sâu, ngồi xuống bên cạnh.

 

“À, trận đấu hôm nay thế nào?”

 

Nhắc đến bóng rổ là cậu ấy như bật công tắc nói chuyện.

 

“Thắng thì thắng rồi, nhưng cậu không biết đâu, bên kia chơi bẩn lắm, để tôi kể cậu nghe...”

 

Vừa nói đến bóng rổ là quên luôn chuyện xấu hổ vừa rồi.

 

Đang thao thao bất tuyệt thì ba của Tống Cảnh Hiên về nhà.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn, toàn thân lập tức căng thẳng.

 

Thì ra là giáo sư nghiêm khắc nhất của khoa Ngoại ngữ là ba của cậu ấy.

 

Mỗi lần học lớp thầy, tôi đều phải căng mắt tám phần tinh thần, sợ bị gọi lên bảng thuyết trình bất ngờ.

 

Thấy giáo sư Tống bước vào, tôi lập tức đứng dậy, giọng nhỏ như muỗi: “Chào thầy Tống ạ.”

 

Thầy Tống không ngờ lại thấy tôi ở nhà, trợn tròn mắt: “Hoá ra là Sở Chiêu đến nhà à, sao không báo trước với thầy một tiếng, thầy còn chẳng chuẩn bị gì cả.”

 

Tống Cảnh Hiên đứng dậy, giả vờ xoa đầu tôi (nhưng thực ra không hề chạm vào).

 

“Ba ơi, để con giới thiệu, đây là bạn gái con – Chiêu Chiêu.”

 

Giáo sư Tống nghe vậy sững người vài giây, rồi bật cười bất lực.

 

Thầy đi tới cạnh tôi, nói đùa: “Sở Chiêu à, không phải vì lần trước thầy mắng em vài câu mà em mới yêu con trai thầy đấy chứ? Mau khai thật đi, có phải thường xuyên lấy nó ra làm bao cát trút giận không?”

 

Mặc dù lời nói như trách móc, nhưng giọng điệu lại mang tính đùa vui.

 

Không ngờ người luôn nghiêm khắc trên lớp lại có tính cách thế này ở nhà.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn Tống Cảnh Hiên.

 

Cậu ấy nhìn lại tôi, bước lên một bước, chắn trước mặt ba: “Là con theo đuổi cô ấy, dù bị mắng con cũng cam lòng.”

 

Trong bữa ăn, dì nấu một bàn đầy món ngon.

 

Đồ ăn căng tin ăn chán, tôi suốt ngày gọi đồ ăn nhanh bên ngoài, giờ được ăn bữa cơm nhà, liền cúi đầu ăn ngấu nghiến.

 

Tống Cảnh Hiên vừa gắp thức ăn cho tôi, vừa rót nước, còn tranh thủ vỗ lưng cho tôi.

 

Giáo sư Tống và dì cầm đũa, ngơ ngác nhìn tôi.

 

Ánh mắt dì gần như có thể giết người, nhìn chằm chằm Tống Cảnh Hiên.

 

Dì buông đũa, trách nhẹ: “Tống Cảnh Hiên, con hành hạ Sở Chiêu đến mức nào vậy, nhìn xem con bé đói đến thế nào rồi kìa.”

 

Tống Cảnh Hiên nhìn dì một cách oan ức, rồi lại cúi đầu nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Làm ơn đấy, cậu đừng ăn nữa, tôi sợ thật rồi.”

 

Giọng cậu ấy không lớn nhưng giáo sư Tống vẫn nghe thấy.

 

Thầy cầm lấy bát của Tống Cảnh Hiên, đổ cơm sang bát tôi, trừng mắt nhìn cậu, rồi dịu dàng với tôi: “Không sao, cơm cứ việc ăn thoải mái, thầy đảm bảo đủ phần.”

 

Tống Cảnh Hiên bĩu môi, uất ức nhìn tôi: “Trong nồi hết cơm rồi...”

 

7

 

Tôi nổi tiếng nhờ một bữa ăn ở nhà Tống Cảnh Hiên.

 

Sau đó, cậu ấy thường xuyên mời tôi đến xem cậu đánh bóng, rồi cùng về nhà ăn cơm.

 

Dần dần, tôi dường như quên mất mình chỉ là bạn gái "giả", mà dần nhập vai như bạn gái thật của cậu ấy.

 

Tôi lên lớp của giáo sư Tống.

 

Đúng lúc đó Tống Cảnh Hiên có trận bóng vào buổi trưa, tiện thể đi học cùng tôi, tan học thì cùng nhau ra sân.

 

Giáo sư Tống trên lớp vẫn nghiêm khắc như mọi khi.

 

Nhưng chắc vì đã ăn cơm ở nhà thầy mấy lần, tôi không còn quá sợ như trước.

 

Tôi nói chuyện nhỏ với Tống Cảnh Hiên trong lớp, lập tức bị thầy gọi tên:

“Sở Chiêu, giao cho em một nhiệm vụ, sau giờ nghỉ lên thuyết trình, chủ đề là tình cảm gần đây của em.”

 

Tôi xấu hổ liếc nhìn Tống Cảnh Hiên.

 

Nghỉ giải lao 10 phút, tôi điên cuồng tra từ điển.

 

Tống Cảnh Hiên ngồi bên, chống cằm nhìn tôi tất bật.

 

Thấy tôi căng thẳng đến mức đổ mồ hôi, cậu ấy nói: “Đừng lo, cậu cứ nói bừa cũng được, ba tôi không nghiêm như vậy đâu.”

 

Chẳng mấy chốc đã hết giờ nghỉ, giáo sư Tống gọi tôi lên bục.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, nói:

"My emotions are very stable. My boyfriend is an outstanding student majoring in computer science.

Next, let’s invite him to give us a lecture on computer-related knowledge."

 

Tôi nhướng mày nhìn cậu ấy, làm động tác mời.

 

Cậu ấy còn chưa kịp thu lại nụ cười, đã bị gọi lên bục.

 

Cậu ấy dùng máy tính của giáo sư Tống giảng một bài toàn tiếng Anh về kiến thức máy tính.

 

Việc kết hợp máy tính và tiếng Anh làm bài giảng không còn khô khan.

 

Tắt chương trình xong, cậu nhìn tôi đầy dịu dàng: “Finally, I love my girlfriend.”

 

Giảng xong, giáo sư Tống suy nghĩ gì đó, nhìn chúng tôi.

 

Một lúc lâu sau, thầy nghiêm mặt: “Giảng cái gì thế này, lạc đề rồi.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play