Anh lắc đầu: “Không phải.”
“Anh chỉ dẫn cô ta đến trước mặt mẹ anh và những người xung quanh để tạo chút hiện diện, nói là anh lớn tuổi rồi nên muốn cưới nhanh. Là mẹ anh quá sốt sắng.”
“Nhưng đúng là nằm trong kế hoạch của anh.”
“Người mà anh si tình, trước sau như một, không ai thay thế được… là em, Ôn Thuần.”
Tim tôi đập nhanh một chút. Nhưng tôi là người sĩ diện, vẫn giả vờ không tin: “Em không tin đâu. Cô Trần còn bảo em đừng phá hoại tình yêu của hai người, nói rằng sớm muộn gì hai người cũng sẽ yêu nhau đấy!”
Nghĩ đến chuyện đó, tôi lại thấy buồn: “Em không muốn phá hoại tình yêu của người khác!”
“Em ở nước ngoài đâu phải không có ai theo đuổi!”
Tô Dự rõ ràng không biết chuyện này, mày nhíu lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Xin lỗi Ôn Ôn, anh… không biết chuyện đó.”
“Em vừa về nước anh đã lập tức chấm dứt hợp đồng. Trước khi buổi tiệc hôm đó bắt đầu, anh đã nói rõ với cô ta rồi.”
“Còn mấy người theo đuổi em ở nước ngoài… chỉ cần có anh ở đây thì đừng hòng.”
Lần này anh ta nói khá mạnh mẽ.
Tôi thật ra rất hài lòng với lời giải thích của Tô Dự, nhưng tôi vẫn chưa đồng ý quay lại với anh ta.
Dễ gì mà được như ý anh.
15.
Tôi không ngờ trên con đường "cầu xin quay lại", chướng ngại lớn nhất mà Tô Dự gặp phải lại không phải là tôi, mà là ba mẹ tôi.
Sau ba tháng biểu hiện gần như hoàn hảo với vai trò bạn trai, tôi đồng ý để anh ấy đến gặp ba mẹ mình. Sự vui mừng xen lẫn hồi hộp toát ra từ tận đáy lòng anh ấy, điều đó chứng tỏ tôi có thể ngầm chấp nhận cho mối quan hệ của chúng tôi tiến thêm một bước.
Trong phòng khách, Tô Dự ăn mặc chỉnh tề, ngồi nghiêm túc trên sofa, ăn mặc còn lịch sự hơn cả lần tham dự tiệc tối trước. Trên bàn trà rộng và khoảng trống bên cạnh chất đầy lễ vật, không biết còn tưởng anh ấy đến dạm hỏi.
Ba tôi không còn vẻ tán thưởng và xúc động như trước nữa, mặt đen sì ngồi đối diện, tay cầm tách trà cúc nhấp từng ngụm, ánh mắt không ngừng liếc nhìn qua lại giữa hai đứa tôi, cuối cùng không nhịn được mà hừ một tiếng:
"Thật là xúi quẩy."
Tôi hơi chột dạ, liếc mắt ra hiệu cho ông đừng nói lung tung.
Tô Dự không hiểu gì, nhìn tôi cầu cứu.
Tôi nắm lấy tay anh ấy, ra hiệu đừng lo, rồi chuẩn bị tinh thần đối mặt với trận bão đang đến.
Thật ngây thơ.
Tôi sao có thể dễ dàng đồng ý cho anh ấy gặp ba mẹ mình? Ba mẹ tôi từng tận mắt thấy anh ấy đứng cùng Trần Anh trong bệnh viện, sao có thể không suy nghĩ lung tung?
Không hiểu bình thường anh ấy làm ăn ra sao.
Mẹ nói:
"Thuần Thuần, con lên lầu trước đi. Con không đi nước ngoài nữa thì ở nhà nghỉ ngơi vài hôm, ở nhà trò chuyện với mẹ nhiều vào, rảnh thì đừng ra ngoài."
Tôi ngoan ngoãn nghe lời, trước khi đi còn nhìn Tô Dự đầy khích lệ. Nhìn thấy tôi bị "đuổi đi", ánh mắt anh ấy lập tức lộ vẻ yếu đuối, bất lực.
Quả nhiên chưa đầy một tiếng, anh gửi tin nhắn tới:
"Ôn Ôn ơi, ba mẹ vợ tương lai không thích anh, không đồng ý chúng ta ở bên nhau, phải làm sao đây?"
"Làm sao để lấy lòng họ?"
"Hửm?"
Không ngoài dự đoán, ba mẹ tôi đúng là rất có "sức chiến đấu".
Tôi nằm trên giường, nhếch môi cười vô tư trong nửa phút, rồi thu lại cảm xúc, giả vờ u sầu gửi cho anh ấy một tin nhắn thoại:
"Aiz... bảo bối, vậy phải làm sao đây! Nếu ba mẹ em không đồng ý, thì chúng ta chỉ còn cách..."
Tô Dự lập tức nhắn lại:
"Em đừng có mà mơ!"
Thấy anh ấy hơi cuống, tôi lại ôm bụng cười lăn trên giường.
Bỗng mẹ gọi:
"Thuần Thuần, con ra đây một chút, mẹ có chuyện muốn nói."
chếc rồi, vui quá hóa buồn.
Tôi quay lại phòng khách thì không thấy Tô Dự đâu nữa, chắc bị đuổi rồi...
Tôi ngồi xuống chỗ anh ấy từng ngồi, đối diện với ba mẹ, chuẩn bị tinh thần "bị thẩm vấn".
Mẹ hỏi:
"Thuần Thuần, con nói thật với mẹ, có phải con nhìn trúng tiền tài và địa vị của Tô thị không?"