Tiện thể nói rõ chuyện năm xưa, ai bảo tôi là người có lỗi chứ.

Tôi chần chừ một giây giữa ghế phụ và ghế sau, cân nhắc đến sự tồn tại của Trần Anh, tôi dứt khoát mở cửa ghế sau.

Nói thật là tôi chưa từng ngồi xe của Tô Dự. Hồi đại học, nhiều nhất là ngồi sau xe đạp của anh.

“Phía trước không có chỗ ngồi à?!”

Giọng anh trầm thấp vang lên trong không gian có phần tối và kín bên trong xe, mang theo chút tức giận, len vào tai tôi.

Tôi đóng cửa ghế sau lại và ngồi vào ghế phụ.

Thắt dây an toàn xong, xe lăn bánh. Trong xe im phăng phắc, như thể anh ta chỉ đơn giản muốn đưa tôi về nhà.

Tôi không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt trong không gian chật hẹp này, nhất là bên cạnh còn có người không ngừng phát tán khí lạnh. Tôi nhấn nút hạ cửa sổ một chút, để gió lùa vào cho tỉnh táo.

Tôi khẽ ho một tiếng.

“… Xin lỗi.”

Tôi nợ anh ấy một lời xin lỗi. Dù năm đó tôi chẳng còn cách nào khác, thì rõ ràng anh ấy là người bị tổn thương. Trong lúc cả hai còn yêu nhau tha thiết, tôi lại là người chủ động rút lui, còn diễn một màn trắng trợn, tàn nhẫn, ham tiền.

Anh chắc chắn sẽ nghĩ tôi đã làm hoen ố tình yêu và sự chân thành của anh.

Lại một quãng im lặng kéo dài.

Cuối cùng, bên tai tôi vang lên giọng nói trầm ổn nhưng nghiêm túc của anh:

“Ôn Thuần, em nghĩ anh cần lời xin lỗi của em sao?”

“Ờ?” Tôi không hiểu.

Anh nhấn mạnh: “Anh không cần một câu ‘xin lỗi’ của em.”

Vậy anh cần gì? Mạng sống của tôi? Nhìn cả nhà tôi tan cửa nát nhà? Không thể nào… Lần này tôi về nước có trêu chọc gì đến anh đâu.

Tôi đỏ cả mắt, lời thật cũng có, giận dỗi cũng có:

“Em ngoài một câu xin lỗi thì chẳng có gì để cho anh cả.”

Giờ anh có quyền có thế, bên cạnh còn có Trần Anh luôn khao khát yêu anh, lúc nào cũng chuẩn bị làm vợ đảm. Còn tôi thì ngoài cái công ty mà anh không ưa của ba tôi, chẳng có gì.

 

Xe lại rơi vào im lặng.

Cho đến khi dừng ở đèn đỏ, phía trước còn một hàng dài xe đang đợi.

Anh quay đầu nhìn tôi: “Ellis Ansel.”

Anh phát âm tiếng Anh cực chuẩn, giọng Anh London cộng thêm chất giọng của anh khiến tôi mơ hồ mất một giây mới hiểu anh đang nói gì.

Ellis Ansel, tên bạn trai cũ của tôi hồi tuần trước.

“Ôn Thuần, em cũng giỏi lắm đấy.”

Tôi còn đang kinh ngạc không biết sao anh biết chuyện bạn trai cũ của tôi, thì đã nghe anh nói câu khen đầy ẩn ý ấy.

Nghĩ đến việc anh biết chuyện đó, tôi thấy có chút hổ thẹn, nhưng ngay lập tức đè nén cảm giác đó xuống. Tự nhủ bản thân, sao phải mang cảm giác đạo đức với anh? Không phải anh cũng đang ở trong nước sống chếc không rời với Trần Anh à?

Anh quay lại, nhìn thẳng vào làn xe đang lăn bánh phía trước:

“Em không có gì muốn nói với anh sao?”

Muốn nói gì?

“… Cảm ơn…”

Cảm ơn vì anh đã khen tôi giỏi.

Tô Dự rõ ràng là bị tôi chọc giận. Kỳ lạ là, dù đã bốn năm trôi qua, tôi vẫn có thể chính xác cảm nhận được cảm xúc của anh. Cũng có thể là do anh biểu hiện quá rõ ràng, môi mím chặt, cố chấp đến mức không buồn liếc nhìn tôi lấy một cái.

Trẻ con thật.

“Nhớ chủ nhật tới đến dự tiệc tối của Tô thị.”

Tới trước nhà tôi, anh để lại câu đó rồi khởi động xe rời đi.

Tôi cũng không biết sao lại cảm thấy anh mặt không cảm xúc mà lái xe đi như vậy lại giống như đang tức giận bỏ đi.

Thật kỳ lạ.

10. 

Tôi vốn dĩ không hề có ý định tham dự cái tiệc tối gì đó của Tô thị. Dù Tô Dự và Tô phu nhân đều đã nói với tôi một lần, nhưng tôi không muốn tự rước phiền phức vào thân. Tô phu nhân thì rõ ràng là muốn lợi dụng tôi để đả kích Trần Anh, còn Tô Dự... tôi vẫn chưa đoán ra được mục đích của anh ta. Chẳng lẽ muốn để tôi tận mắt nhìn thấy anh ta cưng chiều Trần Anh, làm tôi tức chếc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play