Edit Ngọc Trúc
Lan Hạc Vọng và Tạ Vô Ngu đồng thời thu thanh, quay đầu nhìn lại, liền thấy pháp sư Tịnh Trần—người luôn có ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ—lúc này trong mắt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Tạ Vô Ngu khẽ giật mình, pháp sư Tịnh Trần đưa tay chỉ về phía hai người bọn họ, như thở dài lại như đang bật cười, “Hai đứa các ngươi a.”
Thái độ ấy rõ ràng là đã đoán ra đôi chút. Tạ Vô Ngu liếc nhìn Lan Hạc Vọng, nhạy bén nhận ra môi anh vẫn còn lộ vết ửng đỏ nhàn nhạt, hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng…
Lan Hạc Vọng cũng hơi mất tự nhiên, nhưng vẻ mặt vẫn giữ được bình tĩnh, biểu cảm anh luôn quản lý rất tốt, lúc này chỉ mím môi, yên lặng lắng nghe pháp sư Tịnh Trần tiếp lời.
Pháp sư chỉ điểm nhẹ hai hậu bối này một chút, coi như trêu chọc, hoàn toàn không có đưa ra bất kỳ đánh giá nào về mối quan hệ của họ —— giống như những cao tăng đã thoát tục, ông sớm không còn có suy nghĩ gì đặc biệt với loại chuyện này. Trong mắt ông, vạn vật thế gian đều bình đẳng, cũng đều tự do.
Tạ Vô Ngu lúc này cũng hoàn hồn, mặt dày quay lại nhìn thẳng. Tịnh Trần cười cười, tiếp tục chủ đề ban nãy: “Trận pháp này nguy hiểm là ở chỗ khi nghịch chuyển mệnh bàn, âm khí trong cơ thể tiểu Lan tiên sinh rất dễ phản phệ, từ đó ảnh hưởng đến hồn thể của Lan tiên sinh…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play