Quý Tiêu Lệ ôm lấy vai bị thương, ánh mắt lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt.
Tên cầm đầu – Tôn Bác Dịch – vẻ ngoài kiêu căng tà mị, trong lòng bàn tay lại đang bốc lên một ngọn lửa kỳ dị. Ngọn lửa ấy yếu ớt, chỉ lớn cỡ nắm tay, nhưng vào thời điểm này, lại như một lời tuyên bố chết chóc.
Hắn đã thức tỉnh dị năng.
Nhưng điều khiến Quý Tiêu Lệ để tâm không phải hắn. Có lẽ ở trong khoảnh khắc cận kề cái chết, Quý Tiêu Lệ càng muốn biết vì sao mình lại gặp phải chuyện này.
Tầm mắt Quý Tiêu Lệ lướt qua, rơi vào bóng người đang rụt rè trốn phía sau – Lâm Nghiêu. Người đó khúm núm khi bị nhìn chằm chằm, môi dưới bị cắn đến trắng bệch, mặt mang vẻ đáng thương lã chã muốn khóc.
“Đừng nhìn nữa. Người ngươi chọn so với ngươi thông minh hơn nhiều. Quý Tiêu Lệ, người cũng chỉ đến thế thôi sao.” Tôn Bác Dịch nhịn không được đắc ý trong lòng, lên tiếng châm chọc.
Trước tận thế, hắn theo đuổi Lâm Nghiêu đến mức hèn mọn, thậm chí còn bị từ chối. Mà người trong lòng Lâm Nghiêu lại là tiểu bạch kiểm Quý Tiêu Lệ – lớn lên “xấu xí” còn cực kì dối trá, suốt một năm chỉ lấy cớ chuyên tâm học hành để từ chối Lâm Nghiêu, nhưng một tháng trước còn không phải đồng ý kết giao!.
Tôn Bác Dịch – kẻ bị từ chối thẳng thừng – từ đó căm ghét Quý Tiêu Lệ đến tận xương tủy.
Còn không chờ hắn nghĩ ra cái biện pháp gì để đào góc tường thì mạt thế ập đến.
Chỉ sau một giấc ngủ, mọi thứ biến hoá nghiêng trời lệch đất. Bạn học thân thiết có thể đã biến thành xác sống không hồn. Trong hoàn cảnh này, sống sót trở thành bản năng duy nhất, đảm bảo an toàn cho bản thân so với trả thù tình địch càng thêm quan trọng.
Tang thi tấn công, cầu viện thất bại, Quý Tiêu Lệ chỉ có thể tự cứu. Xuất phát từ trách nhiệm của một người bạn trai, anh mạo hiểm tính mạng đưa Lâm Nghiêu rời ký túc xá, tập hợp được một nhóm nhỏ bạn học sống sót, dẫn đầu hướng về nơi an toàn hơn.
Tôn Bác Dịch cũng trong nhóm ấy.
Quý Tiêu Lệ chưa từng biết rằng mình lại có một tình địch như vậy.
Trên đường di chuyển, có người bị tang thi cào bị thương mà biến đổi, có người sốt cao không rõ nguyên do. Không ít người không biết tình huống này là tốt hay xấu, liền đề nghị vứt bỏ kẻ không còn khả năng chiến đấu, chỉ mình Quý Tiêu Lệ cứng rắn giữ lại. May mắn thay, những người ấy không chết – họ thức tỉnh dị năng. Dị năng còn yếu ớt, nhưng ít ra, việc này cho mọi người một liều thuốc an tâm - thức tỉnh dị năng, là nhân loại tiến hoá.
Một bộ phận người bắt đầu thần tượng những dị năng giả yếu ớt mới thức tỉnh, quyền uy tự nhiên chuyển dịch, sự lãnh đạo của Quý Tiêu Lệ cũng bị lung lay. Dù vậy, Quý Tiêu Lệ chưa bao giờ muốn nắm giữ quyền lực – anh chỉ muốn bảo vệ người mình yêu, cố gắng sống sót cùng Lâm Nghiêu qua từng bước mạt thế.
Tuy nhiên, ngay từ đầu, thứ tình cảm đó… vốn không sâu sắc như anh tưởng, chỉ là xuất phát từ ý thức trách nhiệm.
Vậy nên, khi bị phản bội, anh không tức giận, không gào khóc, cũng không oán hận. Anh chỉ thấy trống rỗng. Anh đã cố gắng làm mọi thứ cần thiết, vậy vì sao… người luôn miệng nói yêu anh lại dễ dàng buông tay như thế?
Vết thương trên vai anh – sâu hoắm, máu chảy không ngừng – là do Lâm Nghiêu đâm bằng một con dao gọt hoa quả, khi Quý Tiêu Lệ không hề phòng bị.
Chuyện là, gần đây anh thường bận rộn chuyện lương thực, dược phẩm, dẫn dắt nhóm đi sơ tán, nên nhiều lần không thấy bóng dáng Lâm Nghiêu đâu. Vì trường học ở ngoại thành, nguồn tiếp tế ngày càng cạn, Quý Tiêu Lệ quyết định dẫn cả nhóm đến bệnh viện cách đó hơn mười cây số – nơi gần khu dân cư và có nguy cơ tang thi nhiều hơn, nhưng cũng còn siêu thị và trung tâm thương mại có thể tiếp tế.
Bên ngoài nguy hiểm khiến Quý Tiêu Lệ không yên tâm, liền đi tìm Lâm Nghiêu. Sau đó lại tận mắt chứng kiến cậu ta và Tôn Bác Dịch hôn nhau nồng nhiệt ngay tại lối thang bộ.
Khoảnh khắc ấy, Quý Tiêu Lệ không cảm thấy đau đớn.
Chưa kịp nghĩ tới mình vì sao không có phản ứng, Lâm Nghiêu sau đó vội chạy lại, rưng rưng nước mắt nói mình bị cưỡng ép.
Lâm Nghiêu biết Tôn Bác Dịch đã thức tỉnh dị năng. Một bên là người bạn trai ưu tú nhưng không có dị năng; một bên là dị năng giả có tương lai mạnh mẽ. Cân nhắc giữa sống và chết, Lâm Nghiêu vô cùng rối rắm, cuối cùng… cậu ta chọn người có thể giúp mình sống sót.
Lâm Nghiêu rưng rưng, tại sao người thức tỉnh dị năng không phải là mình ? Nhưng nội tâm lại không ngừng trách Quý Tiêu Lệ không có thức tỉnh dị năng…
Thật ra, trong suốt một tháng yêu nhau, Lâm Nghiêu chưa từng thấy trong mắt Quý Tiêu Lệ có lấy một chút yêu thương. Như cái cách Quý Tiêu Lệ từng nói: “Tôi không yêu em, nếu em không ngại, tôi sẽ cố gắng học cách thích em.”
Lâm Nghiêu từng nghĩ thời gian có thể thay đổi tất cả. Nhưng thật ra, đâu còn nhiều thời gian như vậy. Dù đã cùng nhau trải qua mạt thế, đối mặt sinh tử, người đàn ông này vẫn đối xử rất tốt với hắn, nhưng… đến cuối cùng, vẫn không yêu hắn.
Liệu sau này hắn có thể yêu mình không? Trong thời đại điên đảo như thế này, một người không yêu mình rốt cuộc có thể bảo vệ mình đến mức nào?
Lâm Nghiêu nép sau lưng Tôn Bác Dịch, không dám ngoái nhìn Quý Tiêu Lệ. Vốn dĩ hắn chỉ mong có thể chia tay trong yên bình. Nhưng Tôn Bác Dịch luôn xem Quý Tiêu Lệ như cái gai trong mắt. Ngay khi vừa thức tỉnh dị năng, hắn không chỉ cướp lấy cậu, mà còn ép cậu ra tay giết Quý Tiêu Lệ.
Tôn Bác Dịch thích Lâm Nghiêu, nhưng hắn cũng thích thú cái cảm giác đội nón xanh cho Quý Tiêu Lệ. Hắn biết rõ, chỉ cần Quý Tiêu Lệ còn sống, Lâm Nghiêu sẽ không thể an tâm ở bên cạnh mình. Một ngày nào đó nếu Quý Tiêu Lệ cũng thức tỉnh dị năng, rất có thể cậu ta lại quay về bên hắn. Điều đó là thứ Tôn Bác Dịch không thể chịu đựng nổi. Hắn quyết định, dù thế nào đi nữa, phải bóp chết Quý Tiêu Lệ ngay khi còn có thể áp chế được hắn.
Mạt thế mới chỉ qua nửa tháng, vậy mà hắn đã dần đánh mất nhân tính.
Quý Tiêu Lệ lặng lẽ nhìn họ, chậm rãi đưa ra lời kết.
“Lâm Nghiêu, hôm nay, chúng ta chia tay trong yên bình đi.”
Hắn cố gắng che lại vai đang chảy máu, thở dốc, “Nhưng Tôn Bác Dịch không phải người tốt đâu…”
“Ta không phải người tốt thì có sao?” – Tôn Bác Dịch nổi giận vì bị xem thường – “Ngươi còn không cả có dị năng! Một người bình thường thì có thể làm được gì trước hàng ngàn tang thi? Thế giới này sớm muộn gì cũng thuộc về dị năng giả! Hôm nay ngươi không chết, ngày sau cũng sẽ thành con chó cho dị năng giả khác sai bảo. Quý Tiêu Lệ, một kẻ cao ngạo như ngươi, chịu nổi chuyện cúi đầu trước kẻ khác sao? Ta đây là đang giúp ngươi, giúp ngươi sớm thoát khỏi thân phận hạ đẳng!”
Sắc mặt Lâm Nghiêu tái nhợt. Tôn Bác Dịch xem thường những người không có dị năng đến mức ấy, thì trong mắt hắn, chẳng phải mình cũng chỉ là “hạ đẳng nhân loại” hay sao?
Quý Tiêu Lệ không để lộ cảm xúc, nhanh chóng quan sát địa hình xung quanh. Trong đầu hắn đã vạch ra một lộ tuyến trốn thoát. Dù sắc mặt tái nhợt, hắn vẫn lạnh lùng nói:
“Dị năng là để đối phó tang thi – kẻ thù chung của nhân loại – chứ không phải để giết hại đồng loại.”
Dáng vẻ hắn như sắp không cầm cự nổi, tựa vào vách tường. Tôn Bác Dịch không nhận ra hắn đang âm thầm chuẩn bị hành động, chỉ thấy hắn yếu ớt gần kề cái chết.
“Yên tâm đi,” – Tôn Bác Dịch cười lạnh – “Chờ ngươi chết rồi, ta sẽ bảo vệ A Nghiêu thật tốt.”
Máu từ vai Quý Tiêu Lệ nhuộm đỏ vách tường trắng xám, sắc mặt hắn càng thêm nhợt nhạt, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng:
“Chỉ mới nửa tháng, mà ngươi đã dám thách thức cả pháp luật?”
“Pháp luật?” – Tôn Bác Dịch phá lên cười – “Ngươi còn mơ à? Gọi cảnh sát bắt ta đi! Tìm tòa án đến xét xử ta đi! Pháp luật còn có thể cứu được ngươi sao?”
Càng nói, hắn càng đắc ý. Ngẩng cao đầu, hắn cười lớn như muốn thể hiện sự ngạo nghễ:
“Bây giờ là mạt thế, chỉ có dị năng giả mới——”
Lời chưa dứt, Quý Tiêu Lệ – người tưởng như không còn chút sức lực – bỗng bộc phát. Hắn bất ngờ ném Tôn Bác Dịch xuống thang lầu, rồi xoay người lao vào hành lang tầng trên.
“Khốn kiếp!”
Tôn Bác Dịch tuy bị đánh bất ngờ, nhưng thân thể dị năng giả phản ứng cực nhanh. Hắn chỉ lăn vài vòng trên cầu thang rồi đứng dậy. Sự nhục nhã vì bị trêu chọc trước mặt người mình yêu khiến hắn càng thêm điên tiết. Trong đầu chỉ còn lại một ý niệm: phải đích thân giết chết Quý Tiêu Lệ!
Lâm Nghiêu đưa tay kéo hắn lại nhưng không giữ nổi, chỉ kịp túm lấy ống tay áo rồi tuột ra.
Quý Tiêu Lệ đang bị thương, đối đầu với Tôn Bác Dịch hoàn toàn bất lợi. Hắn không mong có ai đến cứu. Những ngày qua đã cho hắn hiểu rõ: người ta chỉ tin dị năng giả mới đủ sức bảo vệ họ. Nếu cản đường Tôn Bác Dịch lúc này, hắn rất có thể sẽ bị giết ngay lập tức. Quý Tiêu Lệ không muốn thấy chuyện đó xảy ra, nên chỉ có thể tiếp tục bỏ chạy.
Căn chung cư này có chín tầng, một tầng mười hai căn hộ. Hai thang máy ở giữa, hai lối thoát hiểm hai bên. Quý Tiêu Lệ chạy xuống lầu, tay phải đẫm máu. Động tác mạnh làm vết thương nứt ra, máu chảy ngày càng nhiều. Dù hắn đã cố quệt hết máu lên tường để xóa dấu vết, vẫn có vài giọt tươi mới rơi trên sàn nhà.
Chóng mặt, hoa mắt, hắn biết mình đang dần rơi vào trạng thái sốc do mất máu. Nhưng hắn không thể chết ở đây, ít nhất, không phải ở đây!
Lầu dưới còn rất nhiều phòng chưa được dọn dẹp sạch. Quý Tiêu Lệ vừa xuống đến đã ngửi thấy mùi máu tươi – tang thi đã phá cửa nhà mà ra. Vừa chạm mặt một con đang bò từ thang lầu lên, hắn lập tức đá văng nó, chuyển hướng tìm phòng khác không có tang thi để ẩn nấp.
Hôm qua mới dẫn nhóm dị năng giả thanh tẩy tầng dưới, vậy mà chỉ qua một đêm, tang thi đã tụ lại. Xuống tầng một chẳng khác gì tự tìm cái chết.
Tiếng bước chân dồn dập từ thang lầu truyền tới. Tôn Bác Dịch đang đến gần. Quý Tiêu Lệ thấy đầu óc nặng nề, suy nghĩ dần chậm lại vì thiếu máu.
Lầu hai… nhảy xuống đó, liệu có chết không?
Hắn lao vào một căn hộ đang mở cửa, nhìn quanh không thấy tang thi bèn định đóng cửa lại. Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay chặn ngay tay nắm cửa.
Giọng Tôn Bác Dịch vang lên, lạnh lẽo và đầy sát ý:
“Quý Tiêu Lệ, hôm nay là ngày chết của ngươi.”