Chuyện liên quan đến đồng phục cuối cùng khép lại trong tiếng xin lỗi rối rít của cha Tư Đồ Long và kết thúc bằng việc bồi thường cho Lộ Mạt Mạt một bộ đồng phục mới.
Nhìn lại toàn bộ sự việc, ngoài việc không được hai triệu khiến Lộ Mạt Mạt có chút tiếc nuối ra thì phản ứng của Long thiếu thật ra cũng hơi kỳ lạ.
Long thiếu sợ cha là điều có thể hiểu được, nhưng khi bị ép phải xin lỗi, anh lại không tỏ ra quá tức giận.
Ngược lại, hình như… anh còn có chút vui vẻ.
Thậm chí khi đưa bộ đồng phục rách cho cô bằng đôi tay đỏ như mông khỉ, khóe mắt Long thiếu còn treo một tia vui mừng nữa.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, trong thế giới Mary Sue này, nếu không kỳ lạ thì mới là điều kỳ lạ.
---
Gần đây, lớp 3 mà Lộ Mạt Mạt đang học dường như có một vài thay đổi.
Có lẽ là do đống sách đặt để cúng ba câu nói của Tô Tiểu Tiểu quá cao, hoặc có lẽ do Tô Tiểu Tiểu đóng khung ba câu đó quá đẹp nên các bạn trong lớp mỗi khi đi ngang qua đều không nhịn được mà liếc nhìn.
Có người tò mò hỏi: “Cái này là gì thế?”
Tô Tiểu Tiểu kiêu hãnh đáp: “Đây là ba câu châm ngôn mà Mạt Mạt tặng cho mình!”
“Châm ngôn gì cơ?”
“Châm ngôn để không đi học muộn!”
“Cái gì?!” Bạn học kia nghe xong thì trợn tròn mắt đầy kích động, “Có thể photo cho mình một bản không? Cầu xin cậu đấy!”
Lộ Mạt Mạt, người đang đọc sách ở bên cạnh, thật sự không tiện đính chính rằng đó chỉ là ba câu nhảm nhí.
Càng không tiện cắt ngang cuộc trò chuyện của họ để nhắc rằng ba câu đó cộng lại cũng chẳng có mấy chữ, thật sự không cần làm phiền đến máy photocopy đâu…
Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, ngàn truyền vạn.
Sau khi người đầu tiên photo, bản sao của ba câu nhảm nhí ấy đã tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Lửa nhỏ có thể cháy lan ra cả cánh đồng, đến khi Lộ Mạt Mạt nhận ra thì trên bàn của từng bạn học trong lớp đều đã có một bản “Ba câu châm ngôn” được đóng khung lòe loẹt rồi.
Đó là vào một giờ ra chơi.
Lộ Mạt Mạt đi vệ sinh xong thì quay về.
Khi bước vào lớp, cô vô thức ngẩng đầu lên.
Và rồi cô nhìn thấy trên những đống sách cao cao ấy, từng cái từng cái đều trưng bày ba câu nhảm được đóng khung rực rỡ sắc màu.
Khung cảnh có phần bất ngờ.
Nhưng điều bất ngờ hơn là kết quả.
Lớp 3 trở thành lớp duy nhất trong toàn khối có toàn bộ học sinh đến lớp đúng giờ.
Giáo viên chủ nhiệm cảm động đến nỗi nghẹn ngào, lần này ông thật sự khóc ra nước mắt rồi.
Cả lớp không ai đi học muộn, thật sự không một ai đi học muộn!
Đây là kỳ tích chưa từng có kể từ khi Học Viện cao cấp Thánh Ái Đức Bảo được thành lập!
Mà tất cả, đều nhờ vào người học sinh thiên tài ấy — người đầu tiên không đi học muộn mà còn biết nghĩ đến chuyện gọi phụ huynh — Lộ Mạt Mạt!
---
Tin tức cả lớp 3 đến lớp đúng giờ nhanh chóng làm chấn động toàn trường.
Khi học sinh lớp khác tò mò hỏi học sinh lớp 3 làm cách nào mà được như vậy thù cả lớp 3 đồng loạt quay nhìn về phía Lộ Mạt Mạt đang yên tĩnh đọc sách trong lớp.
À đúng rồi!
Học sinh lớp khác vỗ trán.
Lớp họ có một “thần tiên” biết tự giác không đi học muộn mà!
---
Lộ Mạt Mạt cũng không hiểu tại sao dạo gần đây, hễ cô đi trong sân trường là lại có người chạy tới… bái cô.
Chẳng lẽ là bộ đồng phục được tặng bởi nhà tài phiệt giàu nhất thế giới đã được làm phép à?
Thế là Lộ Mạt Mạt thử đổi sang bộ đồng phục khác.
Không có tác dụng, vẫn có người đến bái cô.
---
Giờ đây khi đã biết được diện mạo của Sở Tiểu Vũ và Tư Đồ Long, việc tránh xa nam nữ chính trở nên dễ dàng hơn nhiều đối với Lộ Mạt Mạt.
Chỉ cần lúc nào cũng giữ khoảng cách ít nhất mười mét là được rồi.
— Trước kia, Lộ Mạt Mạt đã từng nghĩ như vậy.
Lộ Mạt Mạt nhìn hai chai Coca cỡ lớn rơi “bịch” xuống ngay dưới chân mình rồi nổ tung, sau đó tiếp nhận lễ rửa tội từ dòng nước ngọt cao gần nửa mét thì cô nhấc đôi chân ướt sũng lùi lại một bước.
Cảm giác thật quen thuộc.
Điều duy nhất đáng mừng là lần này nó không rơi trúng đầu cô, nếu không thì giờ thứ nổ tung chắc là cái sọ của cô rồi.
“Thứ Coca rẻ tiền này mà cậu cũng dám mang cho thiếu gia tôi uống à?!”
Từ trên lầu vang lên tiếng Tư Đồ Long quát tháo.
“Coca, thiếu gia tôi chỉ uống loại vừa được mở, ga còn mạnh thôi!”
Lộ Mạt Mạt không biết phải nói gì nữa.
Thế là, cô lôi điện thoại từ túi quần nhuốm màu Coca ra.
May mà điện thoại chống nước.
Không cần mở khóa, Lộ Mạt Mạt chỉ cần bấm “Gọi khẩn cấp”.
“Xin chào, 110 phải không?” Lộ Mạt Mạt bình tĩnh ngẩng đầu. “Ở đây có người ném đồ từ trên cao xuống.”
Theo quy định của luật hình sự: “Ném vật từ trên tòa nhà hoặc nơi cao xuống, nếu tình tiết nghiêm trọng thì sẽ bị phạt tù dưới một năm, tạm giam, quản chế, và/hoặc phạt tiền.”
Lộ Mạt Mạt báo cảnh sát, đương nhiên là có căn cứ pháp lý rõ ràng.
---
Tại đồn cảnh sát.
Cha của Tư Đồ Long đang điên cuồng mắng chửi Tư Đồ Long, đồng thời cúi đầu khom lưng xin lỗi cảnh sát và Lộ Mạt Mạt.
Mặc dù về mặt pháp lý, Tư Đồ Long đã trưởng thành nhưng trong cái thế giới mà đại học như tiểu học này, sinh viên của cái trường "Thánh gì gì đó" vẫn luôn bị xem như học sinh trung học cơ sở.
Cuối cùng, Tư Đồ Long bị cảnh sát phê bình giáo dục một trận, và phạt 500 tệ.
Ngoài ra, cha của Tư Đồ Long lại một lần nữa xin lấy lại bộ đồng phục bẩn của Lộ Mạt Mạt, ông còn bắt Tư Đồ Long phải giặt sạch, nói rằng quen tay thì khéo, lần này nhất định sẽ không làm hỏng nữa.
Lộ Mạt Mạt ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn không yên tâm mà dặn dò một câu:
“Giặt đồ thì phải cho nước giặt vào.”
---
Hôm sau, Lộ Mạt Mạt nhìn bộ đồng phục của mình, trong giây lát, cô không phân biệt được là bỏ đồng phục vào nước giặt, hay bỏ nước giặt vào đồng phục nữa.
Lần này Long thiếu quả thật đã nhớ bỏ nước giặt.
Hơn nữa, còn là cả một thùng.
---
Lộ Mạt Mạt từng cố gắng cứu vớt bộ đồng phục của mình.
Phải nói rằng, nhà giàu đích thực đúng là khác biệt, bộ đồng phục mà Tư Đồ Long trả lại nặng như ngàn cân, Lộ Mạt Mạt phải tráng nước trong năm ngày liên tục mà vẫn chưa rửa sạch hết bột giặt.
Thế nên, năm ngày sau, Lộ Mạt Mạt lại được tặng một bộ đồng phục mới.
---
Rút kinh nghiệm, lần này Lộ Mạt Mạt không chỉ tránh xa nam nữ chính, mà còn tránh xa cả những nơi có chữ “cửa”: cửa sổ, cửa ra vào, cầu thang… những chỗ dễ gặp họ nữa.
Nhưng chỗ ngồi của Lộ Mạt Mạt lại đúng ngay cạnh cửa sổ.
Mà lớp cô lại ở tầng một.
Đó vốn là một buổi chiều yên tĩnh.
Lộ Mạt Mạt ăn trưa xong thì yên lặng ngồi trong lớp…
“Hu hu hu… hức hức…”
Lộ Mạt Mạt đứng dậy, đóng cửa sổ lại.
Đây là một buổi trưa yên tĩnh.
Lộ Mạt Mạt ăn xong, yên lặng ngồi…
“Hức hức, mình phải làm sao đây hu hu hu…”
Lộ Mạt Mạt bắt đầu không ngồi yên nổi nữa.
Tiếng khóc thảm thiết ấy như ngay bên tai cô.
Mà đúng là ở ngay bên tai cô thật, chỉ cách một cái cửa sổ giấy mỏng dính như công trình cẩu thả thôi.
Trong tiếng rồng ngâm trong vực sâu, tiếng phụ nữ goá chồng than khóc một mình, Lộ Mạt Mạt thở dài, cô đi ra khỏi lớp rồi vòng ra cửa sổ phía sau.
Người đang khóc là Sở Tiểu Vũ.
Lộ Mạt Mạt vỗ vai Sở Tiểu Vũ, ra hiệu mời cô ấy đi nơi khác mà khóc, ý là mong cô rời khỏi đây.
Nhưng Sở Tiểu Vũ lại hiểu sai.
Cô tưởng Lộ Mạt Mạt đang bảo: “Cậu nói đi.”
Khoảnh khắc ấy, Sở Tiểu Vũ như vớ được cọng rơm cứu mạng, cô lao thẳng vào lòng Lộ Mạt Mạt.
Lộ Mặc Mặc không ngờ cái ôm đầu tiên của nữ chính… lại dành cho mình…
Sở Tiểu Vũ khóc thảm thiết quá, Lộ Mạt Mạt chỉ còn cách nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.
“Cảm ơn cậu, cảm ơn nhiều lắm! Mình biết mà, trong trường chỉ có cậu mới có thể giúp mình…”
Lộ Mạt Mạt nghi hoặc: “Sao cậu biết?”
Sở Tiểu Vũ lau nước mắt xong thì hơi ngẩng lên, giọng vẫn nức nở:
“Vì… vì cậu biết gọi cảnh sát!”
Lộ Mạt Mạt: …Đây chẳng lẽ là kỹ năng đặc biệt gì à?
Ngay sau đó, Sở Tiểu Vũ bắt đầu kể khổ.
Câu chuyện có vẻ là tiếp nối từ sự kiện ném đồ từ trên cao lần trước.
Long thiếu nhất định bắt Sở Tiểu Vũ phải mua cho anh coca ga tươi, nhưng Sở Tiểu Vũ lại không mua được.
“Đại thần ơi, cậu nói xem mình phải làm sao đây…”
Sở Tiểu Vũ ngước nhìn Lộ Mạt Mạt, ánh mắt còn thành kính hơn cả đám người từng chạy tới lạy cô nữa.
Trước giờ, Lộ Mạt Mạt chỉ nghe quý tộc uống cà phê phải là cà phê pha mới. Còn coca mà cũng đòi có ga tươi thì đúng là lần đầu nghe nói.
Nhưng Lộ Mạt Mạt cũng cố gắng lý giải.
“Cái khí trong coca là khí CO2.” Lộ Mạt Mạt bắt đầu phân tích.
“Hả?” Sở Tiểu Vũ không hiểu.
“Hô hấp cũng tạo ra CO2.” Cô tiếp tục.
“À!” Mặt Sở Tiểu Vũ lộ vẻ bừng tỉnh.
“Cho nên, cậu có thể tìm một con chó rồi cho nó thổi khí vào nước đường.”
Lộ Mạt Mạt kết luận.
Dù sao thì con chó ở góc tường của trường cũng sủa suốt ngày, mượn chút hơi thở của nó chắc nó cũng không để ý đâu.
Và dĩ nhiên là không thể tự thổi rồi, tự mình thổi thì mệt lắm.
---
Vốn dĩ, Lộ Mạt Mạt thật sự muốn để Sở Tiểu Vũ đi tìm chó.
Nhưng sau đó, trước khi Sở Tiểu Vũ hành động, Lộ Mạt Mạt lại nhìn kỹ tay chân mảnh mai của cô ấy rồi rút ra một kết luận mới:
Có khi Sở Tiểu Vũ không đánh lại nổi con chó rồi.
Thế là cuối cùng, Lộ Mạt Mạt đổi ý, cô vẫn nên bảo Sở Tiểu Vũ tự thổi khí vào nước đường thì hơn.