Trước kia, Lộ Mạt Mạt chưa từng nghĩ mình sẽ xuyên không trong đời, giống như cả hai kiếp cô đều không ngờ cái trường học cao cấp Thánh gì gì đó này lại là một trường đại học vậy.
Cô đã tận tai nghe thấy Tô Tiểu Tiểu gọi giáo viên là “giáo sư”.
Thật tốt quá, ở thế giới này vậy mà không có giáo sư nào bị hói đầu.
Cô tận mắt thấy trên thời khóa biểu viết “môn học chuyên ngành”.
Văn, toán, ngoại ngữ, lý, hóa, sinh, chính trị, lịch sử, địa lý — quả nhiên rất là “chuyên ngành”, chắc là để bồi dưỡng nhân tài toàn diện đức trí thể mỹ lao đây mà.
Sau đó, Lộ Mạt Mạt lại mất một phần mười tiết ra chơi để nghĩ lại, cô bỗng cảm thấy hình như cũng chẳng có gì là không thể cả.
Mọi thứ trong thế giới này đều được chuẩn bị để nam nữ chính yêu đương.
Giống như việc học mười phút, nghỉ bốn mươi phút là vì nam nữ chính chỉ có thể yêu nhau trong giờ ra chơi vậy, và đã gọi là đại học thì yêu đương cũng hợp tình hợp lý thôi.
Nếu là tiểu học hay trung học thì yêu sớm sẽ không qua kiểm duyệt.
---
Lộ Mạt Mạt học lớp ba, còn nam chính Tư Đồ Long học lớp tám, nữ chính Sở Tiểu Vũ học lớp mười một.
Ở lớp Lộ Mạt Mạt, toàn bộ đều là nhân vật quần chúng nên việc cách xa nhân vật chính vốn không phải chuyện gì khó.
— Trước kia, Lộ Mạt Mạt đã từng nghĩ như thế.
Lộ Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào người mình vừa bị dội đầy cơm canh, rồi chậm rãi giơ tay lên, gỡ cái hộp cơm trên đầu xuống.
May mà cái hộp này làm bằng nhựa mềm, nếu là inox thì giờ gỡ xuống có khi là cái đầu của cô mất rồi.
Lộ Mạt Mạt quay đầu nhìn về phía đôi nam nữ bên cạnh.
Trước đó, cô chưa từng gặp Tư Đồ Long và Sở Tiểu Vũ.
Nhưng giờ đây, để nhận ra họ cũng chẳng khó gì.
Cô gái thở hổn hển chạy tới, mang cơm trưa đến cho chàng trai.
Thế nhưng chàng trai thậm chí còn chẳng buồn nhìn, đã hất tay một cái làm đổ cả hộp cơm rồi.
Sau đó, hộp cơm đó rơi trúng người Lộ Mạt Mạt.
Mặc dù hai người có tới bốn con mắt, nhưng thật đáng tiếc rằng không con nào nhìn thấy Lộ Mạt Mạt cả.
Thế là Lộ Mạt Mạt cứ thế mang nguyên người đầy cơm, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát hai nhân vật chính.
Sở Tiểu Vũ rất xinh đẹp, làn da của cô trắng như tuyết, giữa chân mày luôn mang nét u sầu, yếu đuối tựa như liễu trong gió, như bèo trôi trên nước vậy.
Tư Đồ Long thì rất đẹp trai, anh có kiểu tóc ngầu lòi, thân hình cao ráo, ánh mắt ngạo nghễ bất kham, đại khái là kiểu thiếu gia bá đạo, cường thế hống hách ấy.
Lộ Mạt Mạt là nhân vật quần chúng A, so với nhân vật quẫn chúng thì tất nhiên là phát triển tình tiết quan trọng hơn.
“Cô không biết tôi bị dị ứng với cơm trắng sao!”
Tư Đồ Long gào lên với Sở Tiểu Vũ.
Dị ứng — bệnh thường thấy của tổng tài bá đạo.
Lộ Mạt Mạt cả gan đoán rằng, Long thiếu có khi còn bị viêm dạ dày, ba nhiễm sắc thể số 21, thậm chí là Alzheimer cũng nên.
Nước mắt trong mắt Sở Tiểu Vũ ngân ngấn như muốn rơi, may mà cô kiên cường cắn chặt môi dưới nên chúng vẫn chưa rơi xuống.
Trong mắt Tư Đồ Long dần hiện lên sự hối hận và áy náy.
Chuyên nam nữ chính nảy sinh tình cảm vốn dĩ chẳng khó, chỉ là lãng phí chút hộp cơm, nhân vật quần chúng, à còn cả bộ đồng phục học sinh nữa thôi.
Lộ Mạt Mạt cầm hộp cơm, mang nguyên người đầy đồ ăn, lặng lẽ bước về phía trước.
“Bạn học, bạn không sao chứ! Xin lỗi! Mình thật sự xin lỗi!…”
Có lẽ là tiếng bước chân của Lộ Mạt Mạt quá vang, hoặc là tình tiết quan trọng đã kết thúc nên Sở Tiểu Vũ đã nhìn thấy cô.
Sở Tiểu Vũ cúi đầu xin lỗi mãi nhưng chỉ thấy Lộ Mạt Mạt vẫn yên lặng bước tiếp.
“Bạn học, bạn… không đánh mình à?”
Lộ Mạt Mạt: ?
“Bạn học, bạn… không mắng mình à?”
Lộ Mạt Mạt: … Đây là thể chất cuồng bị ngược sao?
Có lẽ đây là lần đầu tiên Sở Tiểu Vũ không bị tát, cũng không bị mắng mỏ sỉ nhục, nên cô rốt cuộc nhịn không được mà tò mò lên tiếng hỏi.
“Bạn học, rốt cuộc là bạn định đi đâu vậy?”
Lộ Mạt Mạt dừng bước, giơ tay chỉ về phía khu giảng đường: “Mình định đi tìm giáo viên chủ nhiệm để mách chuyện. Sao, cậu đi cùng không?”
Dù sao bây giờ không đi, lát nữa cũng sẽ bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi mà thôi.
Sở Tiểu Vũ: … Hả?
Thì ra còn có cách giải quyết như vậy sao?
Tang vật mà Lộ Mạt Mạt cho giáo viên chủ nhiệm là một hộp cơm.
Thật ra thì căn bản cũng chẳng cần tang vật, bản thân Lộ Mạt Mạt đứng đây đã là tang vật rồi.
Thịt kho trên đầu, cơm trắng trên vai, cả người còn dính đầy nước canh.
Sở Tiểu Vũ đi theo Lộ Mạt Mạt đến, Tư Đồ Long lại theo Sở Tiểu Vũ đến.
Giáo viên chủ nhiệm có phê bình Sở Tiểu Vũ và Tư Đồ Long nhưng chẳng đau chẳng ngứa là mấy.
Ông nói: “Lần sau đừng lãng phí lương thực nữa.”
Thầy nói đúng, dân lấy ăn làm trời, mà dân lại không lấy Lộ Mạt Mạt làm trời, giữa trời và Lộ Mạt Mạt thì dĩ nhiên là trời quan trọng hơn rồi.
Suy ra, lương thực quan trọng hơn cô, rất hợp lý.
Tiễn Sở Tiểu Vũ và Tư Đồ Long đi rồi, giáo viên hướng dẫn thở dài một cách đầy bất lực, mặt ông lộ vẻ khó xử.
“Lộ Mạt Mạt, thật sự không phải là thầy thiên vị bọn họ đâu, nhưng cha của Tư Đồ Long là người giàu nhất thế giới, mẹ cậu ta là người giàu thứ hai thế giới, thầy thật sự không đắc tội nổi. Hay là thế này đi, thầy trả tiền giặt đồng phục cho em nhé…”
Quả nhiên là gia đình hai bá vương.
“Thầy, thầy không đắc tội nổi cậu ta, vậy cha cậu ta thì sao?” Lộ Mạt Mạt hỏi.
Giáo viên đang nói nửa chừng thì ngạc nhiên ngẩng đầu: “…Hả?”
“Biết đâu thầy có thể… gọi phụ huynh.”
Lộ Mạt Mạt đưa ra một đề nghị hợp tình hợp lý.
Giáo viên sững người.
Đôi mắt sau tròng kính lập tức sáng rực lên tức, rồi ông cúi đầu tìm sổ liên lạc của nhà trường.
Đến khi lật đến trang của Tư Đồ Long, giáo viên mừng như nhặt được báu vật, suýt nữa thì nâng cả sổ liên lạc lên mà hôn.
Giáo viên ngẩng đầu nhìn Lộ Mạt Mạt, giọng nói của ông kích động chẳng khác hiệu trưởng là mấy: “Lộ Mạt Mạt, em, chẳng lẽ em là thiên tài!”
Lộ Mạt Mạt: …cô từng nghĩ tiêu chuẩn thiên tài ở thế giới này sẽ thấp một chút, nhưng không ngờ lại thấp đến thế này.
Cái này không phải tiêu chuẩn, mà là một cái lòng chảo.
---
Quá trình thì nực cười, nhưng kết quả thì lại hợp lý.
Giáo viên gọi điện liên hệ với cha của Tư Đồ Long, cha Tư Đồ Long vừa nghe xong thì lập tức chạy đến vào buổi chiều, tổ chức buổi nói chuyện giữa ba bên, cha Tư Đồ Long liên tục xin lỗi giáo viên, rồi mắng Tư Đồ Long một trận tơi bời.
Cuối cùng, giáo viên mời Lộ Mạt Mạt tới, thế là Tư Đồ Long trực tiếp xin lỗi cô.
Lộ Mạt Mạt vốn nghĩ cha Tư Đồ Long cùng lắm là bồi thường cho cô một bộ đồng phục mới, nhưng không ngờ ông lại ấn đầu Tư Đồ Long xuống, cười làm lành: “Bạn học Lộ, thật sự xin lỗi, quần áo bẩn của cháu vẫn còn chứ? Bác nhất định phải để thằng nhóc này tự tay giặt sạch cho cháu mới được!”
Tổng tài bá đạo chẳng phải đều dùng tiền đập người sao?
Thật ra Lộ Mạt Mạt vẫn mong chờ một chút.
Nếu là hai triệu, cô đảm bảo sẽ nhận ngay lập tức.
Dù sao, cô cũng không phải nữ chính.
---
Ngày hôm sau, Lộ Mạt Mạt rơi vào trầm tư khi nhận lại bộ đồng phục rách từ tay Tư Đồ Long.
Cô hoàn toàn có thể chọn hai triệu mà, thật đấy.
---
Long thiếu thực sự không cố ý.
Hai tay anh đỏ như mông khỉ, những lỗ thủng lớn nhỏ kia rõ ràng là do chà xát mà ra.
Từ mùi vị mộc mạc trên quần áo, Lộ Mạt Mạt đã ngửi ra nguyên nhân.
Long thiếu đã giặt đồ mà không dùng nước giặt.