Lộ Mạt Mạt mất năm giây để tiêu hóa tình cảnh hiện tại của mình.

Đúng vậy, cô xuyên không rồi.

Ngay vừa nãy thôi, khi một ngày làm việc đau khổ của kiếp dân công sở vừa kết thúc, lúc Lộ Mạt Mạt mở vòi nước rửa mặt thì cô xuyên không.

Giờ đây khi cố gắng nhớ lại, khả năng duy nhất mà Lộ Mạt Mạt có thể nghĩ đến chính là cô đã chết đuối trong nước rửa mặt rồi.

Lộ Mạt Mạt lại tốn thêm năm giây để tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.

Sở dĩ chỉ năm giây, là bởi ký ức của nguyên chủ nghèo nàn đến đáng sợ.

Chỉ có đúng mười ba chữ.

——“Tôi là học sinh của Học viện cao cấp Thánh Ái Đức Bảo.”

Trong mười ba chữ đó thì tám chữ đã là tên của một ngôi trường nghe là thấy chẳng đứng đắn cho lắm rồi.

May là năm chữ còn lại vẫn xem như là thông tin có ích.

Cô là học sinh.

Xe từ từ dừng lại trước cổng trường.

Tại cổng trường dường như đang tổ chức hoạt động chúc mừng gì đó, nói chung là chen chúc đầy người, tiếng ồn ào vang tận trời.

Chắc là đang phát tờ rơi nhỉ.

Xưa nay, Lộ Mạt Mạt không thích tụ tập nơi đông người, đến việc nhìn thêm một cái thôi cô cũng lười nữa là.

Trước khi xuống xe, cô theo thói quen mà cúi đầu nhìn đồng hồ.

Bảy giờ năm mươi tám phút.

Ừm, bảy giờ năm mươi tám…

Trong đầu Lộ Mạt Mạt chợt hiện lên một kiến thức căn bản có vẻ là của nguyên chủ.

Tám giờ vào học.

Ừm, tám giờ vào học, trường này thật biết chiều học sinh, vậy mà không có tiết đọc bài buổi sáng…

Khoan đã, tám giờ vào học, bây giờ là bảy giờ năm mươi tám?!

Sắp trễ học rồi a a a a——!!

Tuân thủ nội quy trường học, không đi học muộn, không bỏ tiết, mãi mãi là điều đầu tiên trong quy tắc của học sinh.

Lộ Mạt Mạt vớ lấy cặp sách, cắm đầu cắm cổ chạy một mạch, cuối cùng cô cùn vào lớp trong tình trạng thở hồng hộc lúc bảy giờ năm mươi chín phút năm mươi tư giây.

Chân trước Lộ Mạt Mạt vừa bước vào lớp, chuông báo vào học đã lập tức vang lên.

Lộ Mạt Mạt quay lại nhìn thì thấy trong lớp trống rỗng không một bóng người.

Vậy mà lại chẳng có ai cả.

Một cơn gió xuyên qua hành lang thổi tới, cuốn theo rác trên mặt đất bay lên.

……

Giáo viên giáo bước vào lớp đúng lúc chuông reo.

Ông đến một cách vô cùng ung dung, đến mức khi thấy Lộ Mạt Mạt đang ngồi yên ổn trên chỗ ngồi thì giật cả mình.

“Không ngờ lại có học sinh đến đúng giờ…”

Ông lẩm bẩm một câu.

Giọng giáo viên không to lắm, nhưng lượng thông tin lại hơi bị lớn.

Lộ Mạt Mạt cũng không ngờ, “học sinh đến đúng giờ” lại có ngày được gắn thêm từ “không ngờ” ở đằng trước.

Tiết học tiếp theo, lần đầu tiên trong đời, Lộ Mạt Mạt được trải nghiệm cảm giác lớp học cao cấp một kèm một.

Đây là một tiết toán, nội dung học là “ước chung lớn nhất”.

Nếu cô nhớ không lầm, thì nội dung này không ở tiểu học thì cũng là lớp dưới của cấp hai.

Nhưng thân thể này, nhìn thế nào cũng đã ít nhất mười tám tuổi rồi.

Mười tám tuổi học ước chung lớn nhất, chẳng lẽ đây là lớp đặc biệt dành cho trẻ thiểu năng à?

Không biết là vì giáo viên giảng quá hay, hay là vì mình đã lâu không được đi học nên quá vui, hoặc cũng có thể là vì nội dung quá dễ nên cô chăm chú lắng nghe, tóm lại, Lộ Mạt Mạt chỉ cảm thấy tiết học này trôi qua cực nhanh, đến khi chuông tan học vang lên, cô thậm chí còn không cảm thấy mình đã học xong bốn mươi phút, mà cứ như mới chỉ mười phút trôi qua vậy.

Thì ra, đây chính là sức hấp dẫn của tri thức, đây chính là vẻ đẹp của cuộc sống học đường…

Lộ Mạt Mạt vươn vai một cái thì vừa hay nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay.

Tám giờ mười phút.

Ồ, thì ra không phải là sức hấp dẫn, mà là thật sự mới chỉ trôi qua có mười phút thôi.

Lộ Mạt Mạt thu tay lại, lần này cô mất một phút để tiêu hóa sự thật này.

Trường nào mà tiết học chỉ kéo dài mười phút vậy hả trời!

*****

Dù có nằm mơ, Lộ Mạt Mạt cũng không ngờ cô lại có thể nghe thấy tên mình trong buổi lễ tuyên dương.

Mấy bạn học đến trễ thì vẫn đang vừa vào lớp vừa bàn tán: “Long thiếu đẹp trai quá!”, “Aaaa Long thiếu liếc nhìn mình một cái, mình đã chịu không nổi rồi!”, “Sở Tiểu Vũ sao vậy trời?”… thì tiếng phát thanh từ loa vang lên:

“Các lớp tập trung ra sân, chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ tuyên dương khẩn cấp!”

Lúc đứng trong hàng, Lộ Mạt Mạt còn đang thắc mắc cái trường học có tên sang chảnh lòe loẹt Thánh BLa BLa này rốt cuộc là tiểu học hay đại học, thì cô nghe thấy giọng của hiệu trưởng trên bục phát biểu kích động đến mức khàn cả giọng:

“Hôm nay, ở trường chúng ta, vậy mà lại có một bạn học sinh, không đi học trễ!” Hiệu trưởng giơ cao một tay, nước bọt bắn tung tóe dưới ánh mặt trời, “Đây là tinh thần kiên định đến nhường nào, đây là lòng tin về việc đúng giờ đáng khâm phục đến nhường nào!”

Nói xong câu đó, thầy trò toàn trường sững người.

Ngay sau đó là một tràng pháo tay như sấm rền vang khắp sân trường.

Trong mắt các giáo viên là những giọt nước mắt cảm động, còn trên mặt học sinh là sự ngưỡng mộ không tả xiết.

Vậy mà lại có người không đi học trễ!

Vậy mà lại có người làm được chuyện đó!!

Chuyện tưởng chừng không ai có thể làm được, vậy mà giờ lại có người thực hiện được rồi!

“Bạn học này chính là——Lộ Mạt Mạt lớp Ba!” Hiệu trưởng kích động đến mức từng cơ mặt đều run lên, mấy cọng tóc ít ỏi trên đỉnh đầu ông cũng theo đó mà phấp phới, “Hãy cùng nhau chào đón Lộ Mạt Mạt lên bục nhận tuyên dương nào——!”

Lộ Mạt Mạt không nhớ rõ lúc ấy mặt mình trông ra sao.

Có lẽ là gương mặt ngây ngốc như đứa thiểu năng, hoặc là cái vẻ như thể cả thế giới này đều thiểu năng trừ mình ra vậy.

Cuối cùng, với biểu cảm như thế, một tay Lộ Mạt Mạt cầm giấy khen, một tay cầm cúp, cổ đeo huy chương, cùng chụp một tấm hình với hiệu trưởng, người đang làm dấu “victory” vì quá phấn khích và được hiệu trưởng trân trọng treo vào phòng lưu niệm của trường.

Cô chỉ nhớ khi hiệu trưởng bắt tay cô thì ông đã nắm mãi không buông.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hiệu trưởng nhìn cô như thể đang ngắm nhìn một mầm non đầy triển vọng của toàn tỉnh… à không, phải là toàn quốc… à không, phải là trên toàn thế giới vậy.

Đây có lẽ là lần đứng trên bục nhận giải trang trọng thứ hai trong đời của Lộ Mạt Mạt, kể từ khi cô giành giải ba cuộc thi báo tường năm lớp ba hồi tiểu học.

Sau này, Lộ Mạt Mạt đem tấm giấy khen có ghi “Giải thưởng đến lớp đúng giờ” cùng chiếc cúp và huy chương nhét hết vào kho chứa đồ trong nhà — nơi mà tám trăm năm mới được mở một lần.

---

Sau buổi lễ tuyên dương, Lộ Mạt Mạt khó mà không trở thành người nổi tiếng toàn trường.

Khi đi lại trong khuôn viên trường, thường xuyên có bạn học chạy lại hỏi cô:

“Đại thần đại thần, sao cô chịu được chứ! Đó là Long thiếu mà!”

Lộ Mạt Mạt ngơ ngác: Long thiếu là ai, tại sao anh ta lại có thể khiến người ta phải lấy nội quy học sinh ra mà vi phạm?

“Đại thần đại thần! Có phải cậu có ý chí siêu mạnh mẽ nên mới có thể đến đối mặt với lớp học đúng giờ không!”

Lộ Mạt Mạt thở dài: Đối mặt với lớp học thôi mà cũng phải dùng tới bốn chữ “ý chí siêu mạnh mẽ”, đây là đang khinh thường mấy ông sếp thông minh tháo vát trong tương lai à?

“Mạt Mạt Mạt Mạt! Rốt cuộc là cậu đã làm thế nào để đến lớp đúng giờ vậy! Chỉ mình với được không!”

Người hỏi câu cuối là bạn cùng bàn của Lộ Mạt Mạt — Tô Tiểu Tiểu.

Từ lúc ăn trưa xong quay lại lớp, Tô Tiểu Tiểu cứ níu lấy tay áo của Lộ Mạt Mạt hỏi mãi không buông, đến cả lúc cô đi vệ sinh, cô ấy cũng vẫn níu.

Bản thân Lộ Mạt Mạt có ý chí siêu mạnh không thì cô không biết, chứ Tô Tiểu Tiểu thì chắc chắn có đấy.

Để bảo vệ cái tay áo đồng phục hiếm hoi của mình, sau lần van nài thứ 102 của Tô Tiểu Tiểu, Lộ Mạt Mạt đành moi óc cố nhớ rồi chắp vá ra ba điều: “Đầu tiên, phải dậy đúng giờ; tiếp theo, phải ra khỏi nhà đúng giờ; cuối cùng, phải vào lớp đúng giờ.”

Rõ ràng là cô nói ba câu nhảm nhí, vậy mà Tô Tiểu Tiểu lại nghiêm túc ghi chép cẩn thận.

Lộ Mạt Mạt: … Thật đúng là một người dám dạy, một người dám học.

---

Ngày hôm sau.

Lộ Mạt Mạt đã quen với sự cô đơn của tiết học đầu tiên và cũng đã chuẩn bị tinh thần cho đặc quyền “một kèm một” rồi.

Nhưng không ngờ, đúng lúc chuông vào học reo vang, Tô Tiểu Tiểu lại lao vào lớp như xe phanh gấp vậy.

“X-xin lỗi… thầy, em… em đến trễ… đến trễ rồi…”

Tô Tiểu Tiểu gập người thở dốc.

“Không đâu không đâu, vào nhanh đi vào nhanh đi!”

Giáo viên xúc động đến rơm rớm nước mắt, gương mặt ông tràn đầy tự hào không giấu nổi.

Là giáo viên, đây đúng là một thành tựu to lớn.

Lớp họ, lại có đến hai học sinh không đi học trễ!

Tô Tiểu Tiểu cung kính lấy ra quyển sổ ghi chép quý giá — bản ghi lại “cách đến lớp đúng giờ” từ hôm qua đã được đóng khung chỉnh chu — đặt lên đống sách trên bàn như trưng bày báu vật.

Lộ Mạt Mạt: … Có khi mấy câu nhảm này thực sự có thể truyền đời đấy.

Sau đó, Tô Tiểu Tiểu quay đầu lại, phấn khích nắm lấy hai tay Lộ Mạt Mạt: “Mạt Mạt, cảm ơn cậu, cảm ơn vì không ngại chỉ dạy, hôm nay mình thực sự đã làm được rồi!”

Lộ Mạt Mạt không biết phải nói gì nên cô chỉ có thể giơ ngón cái lên với vẻ mặt “cậu siêu thật đấy” thôi.

Dù có lẽ việc đó chẳng hề liên quan gì đến sự “chỉ dạy” của cô cả.

---

Lộ Mạt Mạt có lẽ nên cảm ơn hai người tên “Long thiếu” và “Sở Tiểu Vũ”.

Sự vinh dự lẫy lừng toàn trường của cô cuối cùng cũng dần lắng xuống khi tên tuổi của Long thiếu và Sở Tiểu Vũ lại lần nữa dậy sóng.

Cuối cùng cũng không còn ai nhìn thấy cô là hỏi “làm sao mà cậu không đi học muộn được” nữa, Lộ Mạt Mạt thầm thở phào nhẹ nhõm.

Và dưới sự nhiệt tình tường thuật của Tô Tiểu Tiểu, chuyện của “Long thiếu” và “Sở Tiểu Vũ” cũng dần dần hiện rõ trong đầu Lộ Mạt Mạt.

Tô Tiểu Tiểu đã lải nhải suốt năm lần nghỉ giữa tiết, nhưng toàn bộ nội dung có thể gói gọn trong một câu:

Long thiếu — người trăm năm không đến trường một lần — đã lái chiếc xe dài hơn trăm mét xuất hiện trước cổng trường và đụng phải Sở Tiểu Vũ mặc đồ trắng tinh khôi, sau đó Sở Tiểu Vũ yêu cầu Long thiếu xin lỗi, thế là Long thiếu bắt đầu bắt nạt cô ấy.

À đúng rồi, điều đáng nói là mỗi tiết nghỉ giữa giờ của cái trường học cao cấp Thánh gì gì đó kéo dài… đến bốn mươi phút.

Cho đến giờ, Lộ Mạt Mạt vẫn không thể nhớ nổi tên cái trường nghe thì sang chảnh mà chẳng phân biệt nổi cấp học đó.

---

Lộ Mạt Mạt cứ tưởng Long thiếu họ Long, không ngờ Long thiếu tên là Tư Đồ Long.

Nghe đâu, cha anh ta họ Tư Đồ, mẹ họ Long.

Còn oai hơn cả mang họ Long nữa.

Một nhà người ta chỉ có một “Thiên chi kiêu tử”, nhà này thì có hẳn hai.

Mười phút học, bốn mươi phút chơi, tên trường thì nghe như đại học, bài học thì lại kiểu tiểu học, có bá vương học đường lẫn bông tuyết trong sáng… Thực ra Lộ Mạt Mạt sớm nên nhận ra rồi:

Cô đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngôn tình học đường cổ lỗ sĩ.

Cũng may, cô và Tô Tiểu Tiểu giống nhau — chỉ là những nhân vật quần chúng nghèo nàn không chút đất diễn thôi.

Quay lại thời học đường là giấc mơ của biết bao dân văn phòng.

Và tất nhiên, Lộ Mạt Mạt cũng vậy.

Cô đã có kế hoạch sơ bộ cho cuộc sống sắp tới rồi.

Chỉ cần tránh xa nhân vật chính, thì cô vẫn có thể tận hưởng khoảng thời gian làm học sinh vui vẻ của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play