Nghe bao nhiêu lời như thế, Liễu Oanh Ngữ vẫn chẳng nghe ra được nửa câu nào dính dáng đến cái chuông kia, toàn nghe kể chuyện linh tinh về tộc Vu, cứ như mớ tạp thoại không ai hỏi đến.
Nàng cảm thấy tiểu nhị này quả thật có thể sánh ngang với Kỷ sư huynh nhà nàng, chuyện kể ra toàn là thứ… không giúp ích được gì cả.
Không nhịn được liền lên tiếng ngắt lời: “Tiểu ca, hiện giờ chúng ta đang nói về cái chuông kia mà.”
Tiểu nhị vốn còn định thao thao bất tuyệt, bị nàng cắt ngang thì sắc mặt có phần ngượng ngùng, đành giả bộ ho hai tiếng, nắm chặt tay cười khan: “À à, sắp vào chính đề rồi đây!”
Hắn hắng giọng, thấp giọng nói tiếp: “Cái chuông đó không phải ai cũng có thể khiến nó vang lên được. Chỉ có Thiên Độc nữ của Vu tộc xuất hiện, chuông mới tự mình ngân vang.”
Liễu Oanh Ngữ không ngờ lại còn có điểm đặc biệt như vậy, nhưng vì sao nhất định phải là Thiên Độc nữ mới khiến chuông rung được?
Nàng cau mày hỏi: “Thế tại sao mọi người lại… kiêng kị vị Thiên Độc nữ đó đến thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play