Gác mái có sáu tầng, đầy đủ tiện nghi từ hoa văn trang trí lộng lẫy đến giường, bàn ghế. Có thể nói, nơi đây chẳng khác nào toà cung điện bên ngoài
Lâm Trừng sửng sốt, đầu lưỡi hồng phấn khẽ liếm đôi môi đầy đặn: “A? Được.”
Cơ thể Lâm Trừng vốn ốm yếu. Khi nằm viện, cậu rất ít khi tiếp xúc với ai khác ngoài bác sĩ và y tá. Nguyên thần của Thịnh Tần Diễn hóa thành
Nguyên Anh có vóc dáng quá nhỏ, trông như một đứa trẻ một, hai tuổi. Lâm Trừng chưa từng ôm một đứa bé nhỏ như vậy, nhất thời không biết phải bắt đầu ôm thế nào.
Thịnh Tần Diễn thấy thiếu niên không động đậy, cho rằng cậu không muốn, đang định lên tiếng bảo thôi. Thế nhưng, thiếu niên cẩn thận khuỵu chân xuống, ngồi xổm trước mặt Nguyên Anh, dang rộng cánh tay mảnh khảnh, vòng qua vai hắn, vụng về ôm hắn vào lòng.
Thịnh Tần Diễn cứng đờ cả người. Xung quanh hắn ngập tràn mùi hương ngọt ngào, mềm mại tỏa ra từ thiếu niên.
Giọng nói mềm mại của thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu hắn: “ Ta chưa từng ôm em bé. Nếu không thoải mái, ngươi phải nói cho ta biết đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT