Nghĩ đến đây, đôi mắt đục ngầu của Thịnh Hạc Lễ tối sầm lại, trầm giọng hỏi Thịnh Trạch Vũ: “Trạch Vũ, thật thà nói cho ông nội biết, con có phải đã đến hậu viện không?”
Thịnh Trạch Vũ xoắn xuýt ngón tay, ấp úng nói: “Dạ. Con thấy tiểu súc sinh lảng vảng trước sảnh, hành tung lén lút, con sợ hắn va chạm vào khách khứa dự tiệc, liền ngăn hắn lại.”
Thịnh Hạc Lễ mặt âm trầm, quay đầu nhìn quản sự: “Ngươi làm việc thế nào vậy? Tu hành coi trọng nhất mệnh số, ta đã dàn dò đến cả vạn lần không được để sát tinh ảnh hưởng đến Vũ Nhi, ảnh hưởng đến Thịnh gia, sao ngươi lại để cái thứ súc sinh đó chạy ra hậu viện?!”
Quản sự nơm nớp lo sợ quỳ xuống nhận tội.
Thịnh Trạch Vũ ở bên cạnh thêm dầu vào lửa nói: “Hơn nữa, tiểu súc sinh còn trộm ngọc bài trong phủ.”
Tội càng thêm nặng.
Hơi lạnh thấm vào tận xương tủy, mồ hôi lạnh trên trán quản sự lập tức chảy xuống, hắn vội vàng dập đầu xin tha, trán đập xuống đất tóe máu cũng không dám dừng lại.
"Tốt!" Thịnh Hạc Lễ quở trách: “Tiệc mừng thọ thấy máu, ngươi đang nguyền rủa ta sao?”
Quản sự run rẩy thân thể nằm rạp xuống đất, không dám nhúc nhích nữa.
"Minh Lưu tiên trưởng ở đây, đừng để tiên trưởng cho rằng Thịnh phủ trách phạt hạ nhân nặng nề." Thịnh Hạc Lễ dịu giọng lại: “Tăng cường canh gác hậu viện, không nghe lời thì đánh, đánh gãy tay chân nó, cắt mấy ngày lương thực... Dù ngươi dùng biện pháp gì, nếu còn để tiểu súc sinh chạy ra, chỉ có mình ngươi chịu trách nhiệm!”
"Còn nữa." Thịnh Hạc Lễ dừng một chút: “Đem đồ vật của tiểu súc sinh trộm được mang đến đây!”
Quản sự liên tục vâng dạ, cung tiễn Thịnh Hạc Lễ trở về phòng xong, hắn giơ tay áo lau mồ hôi trên trán, lạnh mặt gọi mấy tên hộ viện cường tráng, đi về phía hậu viện.
Hậu viện nằm ở một góc hẻo lánh nhất của Thịnh phủ, tối tăm không một ánh đèn.
Quản sự cầm đèn lồng tìm kiếm hồi lâu trong hậu viện, mới tìm thấy Thịnh Tần Diễn ở góc nhà gỗ.
Thân thể nhỏ bé của đứa trẻ cuộn tròn thành một cục, tóc che khuất mặt, áo tang vải thô còn chưa khô hẳn, bùn đất và lục bình dính đầy trên người.
Chưa đến gần, quản sự đã ngửi thấy mùi tanh hôi phát ra từ người cậu, hắn nhéo tay áo phẩy phẩy, dừng lại cách mấy mét không dám tiến lại gần.
“Tiểu súc sinh, giả bộ ngủ cái gì? Còn không mau cút lại đây!”
Là hạ nhân, xưng hô chủ tử là tiểu súc sinh, nói năng rất tự nhiên.
Quản sự vẻ mặt chán ghét, thấy Thịnh Tần Diễn không giống như mọi khi vừa lăn vừa bò lại đây, hắn giơ tay ra hiệu cho hộ viện.
Hộ viện bước lên, thô lỗ túm lấy cánh tay Thịnh Tần Diễn, giống như xách một con gà con, kéo cậu đến trước mặt quản sự rồi ném xuống.
“Ầm ——”
Vật nặng rơi xuống phát ra tiếng trầm đục, Thịnh Tần Diễn bản năng nhíu mày, r*n rỉ đau đớn, nhưng mắt vẫn không thể mở ra.
Cả người cậu lúc nóng lúc lạnh, như đang ở trong thế giới băng hỏa.
Hắn run rẩy dữ dội, hàm răng trên dưới va vào nhau, phát ra tiếng kêu lách cách.
Hộ viện cuối cùng cũng nhận ra điều khác thường: “Lưu quản sự, hắn hình như bị sốt rồi thì phải!”
Quản sự ngạc nhiên chớp mắt, ngay sau đó nhớ lại khi hắn nhìn thấy Thịnh Tần Diễn ở đình hóng gió, tiểu súc sinh cả người ướt đẫm, bộ dạng hình như vừa bò ra từ ao nước.
Cơ thể trẻ con vốn dĩ yếu ớt, bị cảm lạnh rồi phát sốt cũng là lẽ thường.
Bất quá, điều đó liên quan gì đến hắn đâu? Thịnh gia không thích Thịnh Tần Diễn, thật muốn nó bệnh chết thì tốt!
Đáng tiếc, tiểu súc sinh là đồ tiện chủng, mạng cứng rắn thật, tra tấn thế nào cũng không chết được.
“Không cần để ý, lục soát trên người hắn xem có ngọc bài không!”
Tên gia đinh nghe lệnh làm theo, nhưng không lục soát được gì.
Quản sự nhíu mày: “Đánh tỉnh nó, hỏi nó ngọc bài ở đâu.”
Hộ viện giơ chân lên, không chút lưu tình đá xuống. Thân thể đứa trẻ lập tức bị đá bay ra, đập vào tường, rồi theo tường rơi xuống đất.
Nhưng Thịnh Tần Diễn đã sớm sốt mê man, đau nhức khiến hắn không thể tỉnh lại.
"Tiếp tục đánh!" Quản sự tức muốn hộc máu nói, rồi gọi những hộ viện khác: “Các ngươi đi tìm ngọc bài, dù phải đào ba thước đất hậu viện này , cũng phải tìm cho ta bằng được thì thôi!”
Những tên sai vặt nghe vậy liền nghe lệnh mà tản ra, cầm đèn lồng tìm kiếm khắp các ngóc ngách hậu viện.
Nhưng cho dù chúng lục soát gần như lật tung cả hậu viện, cũng không thấy bóng dáng nửa mảnh ngọc bài.
"Lưu quản sự..." Tên gia đinh ấp úng nói: “Còn, còn lại cái ao nước chưa lục soát, có cần lục soát không?”
Quản sự cầm đèn lồng nhìn ao nước: “Không cần.”
Tiểu súc sinh trộm ngọc bài, đơn giản là nhìn trúng giá trị của nó, muốn dùng ngọc bài đổi tiền, tuyệt đối không ngu xuẩn đến mức vứt bỏ nó.
"Ngọc bài nhất định là bị nó giấu ở đâu đó!" Sắc mặt quản sự âm trầm đến mức sắp nhỏ nước, nhìn chằm chằm Thịnh Tần Diễn đang thoi thóp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các ngươi ở lại đây canh giữ, đợi tiểu súc sinh tỉnh lại, lập tức báo cho ta biết!”
Quản sự cầm đèn lồng rời khỏi nhà gỗ, càng lúc càng xa.
Trong lồng đèn dầu lay lắt, một tia lửa thổi qua đám cỏ dại rậm rạp, rơi xuống ao nước.
Ánh sáng dưới ao mờ tối, không ai thấy chiếc ngọc bài trắng ngần cắm nghiêng trong đám cỏ khô mục nát và bùn ẩm, nước gợn lăn tăn trên bề mặt những hoa văn, nơi mặt cắt ẩn hiện một vệt sáng lưu quang.
Trong không gian ngọc bài, cậu thiếu niên xinh đẹp thanh tú khẽ r*n rỉ hai tiếng, mềm mại như bông, từ hôn mê tỉnh lại.