Từ thế giới bên ngoài tiến vào ngọc bài chỉ là chuyện trong nháy mắt, Lâm Trừng vẫn còn lơ lửng, cảnh tượng trước mắt đã biến đổi.

Phía sau cậu là một vùng trắng mênh mông vô tận, gần như ngưng tụ thành vật chất, sương mù dày đặc bao phủ xung quanh, rõ ràng không có gió, nhưng sương trắng lại như chịu một lực nào đó, trôi lững lờ trong không gian, thậm chí xuyên qua cơ thể nửa trong suốt của Lâm Trừng.

Có chút lạnh.

Đầu ngón chân trần trụi trắng nõn của Lâm Trừng khẽ co rụt lại, mu bàn chân trắng như ngọc cong lên một đường vòng tuyệt đẹp.

Mà trước mặt cậu, là một mặt cắt rất lớn, hình dạng bất quy tắc, phát ra ánh sáng trắng nhạt. Lâm Trừng tò mò đưa tay chạm vào, tay cậu xuyên qua vầng sáng.

"Đây là cái gì vậy?" Lâm Trừng chớp hàng mi dài, đôi mắt trong veo như nước.

【Mặt cắt của ngọc bài. Khối ngọc bài này không hoàn chỉnh, chỉ có một nửa.】

【Những sương trắng này là linh khí chứa đựng trong ngọc bài, độ tinh khiết cực cao, có thể khiến tu vi của người tu hành tăng lên một cảnh giới trong nháy mắt, nhưng vô dụng với người bình thường.】

Lâm Trừng hiểu lơ mơ, cậu rụt tay lại, lùi về sau hai bước, muốn tránh xa mặt cắt. Một cơn đau dữ dội quen thuộc truyền đến từ trong cơ thể, tinh tế mà giày vò, nghiền ép lên thần kinh, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt bao trùm lấy cậu.

Lâm Trừng đau đến trước mắt tối sầm lại, thân hình mảnh khảnh không tự chủ cong xuống, cuộn tròn thành một cục nhỏ.

Lâm Trừng vẫn mặc bộ đồ bệnh viện sọc xanh trắng, rộng thùng thình trên người, bao bọc lấy làn da trắng như tuyết, phần cổ lộ ra trắng nõn như ngọc.

Vì đau đớn, da thịt ở cổ cậu căng thẳng, nhanh chóng chuyển sang màu hồng nhạt.

【Ngươi bị bệnh quá lâu rồi, dù thoát ly cơ thể, linh hồn tạm thời cũng không thoát khỏi ảnh hưởng của bệnh tật.】

"Chủ... Chủ Thần tiên sinh..." Lâm Trừng khẽ hé môi, thở dồn dập, đầu ngón tay nắm chặt vạt áo, vòng eo mảnh khảnh ẩn hiện.

【Ta ở đây.】 Chủ Thần đáp ngắn gọn.

"Thực xin lỗi... để Chủ Thần tiên sinh nhìn thấy, nhìn thấy bộ dạng đau đớn này của tôi..." Hàng mi dày của Lâm Trừng run rẩy, đáy mắt ửng đỏ dâng lên một tia ủy khuất: “Chỉ là... tôi hơi đau.”

【Không khó coi. Đừng nói chuyện, giữ cho thần trí tỉnh táo.】

Lâm Trừng nghe lời không nói nữa. Lần này không có bác sĩ bên cạnh cứu chữa, cơn đau của cậu kéo dài bất thường.

Đợi cơn đau dịu đi, Lâm Trừng như một chú mèo con bị mưa bão dội ướt, cả người không còn chút sức lực, ánh mắt tan rã, mái tóc đen nhánh ướt đẫm mồ hôi, bết bát trên vầng trán trắng.

Một chút thanh minh còn sót lại trong đầu khiến Lâm Trừng gắng gượng mở miệng, giọng nói mềm mại vô lực: “Chủ Thần tiên sinh... nhiệm vụ...”

Chủ Thần liếc nhìn người trong đình có dấu hiệu tỉnh lại: 【Nhiệm vụ còn chưa đến thời gian bắt đầu, hai năm sau, nam chủ mới vô tình lấy máu trói buộc ngươi.】

Lâm Trừng yên tâm, đầu gục xuống, hôn mê bất tỉnh, làn da trắng ngần tương phản với không gian trống rỗng.

Cậu đáng lẽ phải được người ta đặt ở đầu quả tim mà yêu thương, nâng niu, chứ không phải gửi thân trong chiếc ngọc bài đơn sơ, giống như một vị hoàng tử nhỏ kiều diễm gặp nạn.

Chủ Thần cứ thế nhìn, ánh sáng đỏ nhạt ở nơi không ai có thể với tới dần tối đi, cho đến khi biến mất.

【Bảo trọng.】 Chủ Thần nhẹ nhàng nói.

……

Trong đình hóng gió, Thịnh Tần Diễn từ từ tỉnh lại.

Thứ đầu tiên hắn ngửi thấy là một mùi tanh hôi, như mùi cống rãnh thối rữa, lẫn trong đó là mùi bùn đất ẩm ướt, khiến người ta buồn nôn.

Tiếp theo đó, là cơn đau như thiêu đốt lan tỏa từ các khớp xương, ngũ tạng lục phủ như bị người ta dùng bàn ủi nóng rực ép nát cả gân cốt.

Hắn nhất thời không phòng bị, đau đến hít một hơi sâu, một tiếng r*n rỉ non nớt buột miệng thốt ra.

Thịnh Tần Diễn ngẩn ra, chậm rãi mở to mắt.

Trước mắt hắn không phải là tòa cung điện cao lớn hắn đã nhìn quen hàng trăm năm, mà là những xà ngang gỗ rêu phong loang lổ.

Những thanh gỗ có vẻ đã cũ kỹ, màu đỏ sẫm chuyển sang đen, sơn bong tróc gần hết, bên trong gỗ bị mưa gió ăn mòn lồi lõm.

Phía sau những thanh gỗ, là một vùng cỏ dại lan rộng, cao đến nửa người, cành cây ngang dọc đan xen, bám rễ sâu vào lòng đất đen sẫm.

Hắn vậy mà chưa chết?

Thịnh Tần Diễn không biết nên cảm thấy thất vọng hay gì, hắn giơ tay lên muốn che mắt, nhưng tay vừa đưa lên, hắn đã nhận ra điều bất thường.

Khi nào, tay hắn trở nên nhỏ như vậy?

Thịnh Tần Diễn kinh ngạc nhìn bàn tay dơ bẩn, rồi cúi đầu đánh giá đôi chân, chân cũng ngắn đi rất nhiều.

Không, không đúng.

Là toàn bộ cơ thể hắn đều thu nhỏ lại.

Chẳng lẽ sau khi hắn tự bạo, thần hồn vô thức đoạt xá một đứa trẻ nào đó?

Trong Tu chân giới, cảnh giới tu hành được chia thành: Trúc Cơ, Khai Quang, Dung Hợp, Tâm Động, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Động Hư, Đại Thừa, Độ Kiếp, Phi Thăng thành tiên. Trước Độ Kiếp, mỗi giai đoạn lại chia thành sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.

Con đường tu chân gian nan và dài lâu, mỗi một cảnh giới tăng trưởng đều vô cùng khó khăn, càng về sau càng khó tiến bộ. Hàng ngàn năm qua, người có thể phi thăng thành tiên chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thần hồn của người tu hành tăng trưởng cùng với tu vi. Người tu hành cao giai có thể dễ dàng áp chế thần hồn của người tu vi thấp hơn, thậm chí nghiền nát hoàn toàn thần hồn đó, cướp lấy quyền kiểm soát cơ thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play