Nghe được câu chất vấn đó, Văn Vũ buông đũa xuống, thờ ơ nói với Tôn Thụy Tinh: “Sao tôi lại cảm thấy có lỗi với họ? Tôi làm vậy là để tìm lối thoát cho toàn bộ người trong trấn.”
Tôn Thụy Tinh nắm chặt hay tay, cắn răng: “Bọn họ chết chắc rồi, bọn họ chết chắc rồi, cậu có biết hay không? Dựa vào năng lực của họ thì căn bản không chạy ra được.”
“Ồ, anh tức giận chuyện này à, tôi biết họ không chạy ra được.” Giọng nói thờ ơ vô cảm của Văn Vũ vang lên càng làm Tôn Thụy Tinh tức giận.
“Đúng là bọn họ không chạy ra được, nhưng sinh mạng của bọn họ có thể khiến cho nhiều người khác chạy ra ngoài. Nếu như theo lời anh Tôn, không có người nào làm mồi nhử thì sẽ có càng nhiều người chết hơn, vậy thì có phải là tôi sẽ càng cảm thấy có lỗi với những người đó không?”
“Anh Tôn, anh sống lâu như vậy rồi, tôi cứ tưởng anh có thể tỉnh táo một chút. Nhưng mà lý trí của anh thực sự khiến tôi quá thất vọng. Lúc đầu tôi còn có ý định đưa anh đi cùng, xem ra quyết định của tôi lúc này là chính xác.”
“Sinh mệnh không bao giờ là ngang hàng, người mạnh phải bỏ mạng vì kẻ yếu là một chuyện không công bằng chút nào.”
“Chuyện này anh không thể trách tôi, có trách thì trách bản thân không đủ mạnh mẽ, cũng có thể trách những người đó tại sao không nắm lấy cơ hội để trở nên mạnh mẽ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play