Chỉnh sửa 1 chút, từ bây giờ Tam Giác Xám chuyển thành Tam Giác Sắt Xám nhé, sorry mn vì sai sót này của mình.

___

Viện trưởng Chu không khỏi liếc nhìn Thư Lan thêm một cái.

“Nhưng thầy nghe bố mẹ em nói, em hoàn toàn không có nền tảng mỹ thuật.”

Trước khi Thư Lan đến, Thư Bồi Kiến và Đường Dĩ Nhàn đã nói không ít lời xấu về cô.

Viện trưởng Chu thực sự có phần không tán thành kiểu bố mẹ như vậy.

Thư Lan đánh người đúng là không phải, nhưng cô tuyệt đối không phải kiểu người có tính cách phản xã hội hay tâm thần như lời họ nói.

“Cái đó à, họ nói không tính.”

Thư Lan rất tự nhiên vỗ vai viện trưởng Chu, kiêu ngạo nhướng mày.

“Viện trưởng, ngài phải nghĩ thế này—môn thể thao không phải chuyên ngành mà em còn xuất sắc như thế, vậy nếu là chuyên ngành thì chẳng phải càng đỉnh hơn sao?”

Viện trưởng Chu: “…”

Ông luôn có cảm giác Thư Lan đang… nói phét.

Tuy nhiên, viện trưởng Chu tuy là người đầu hói bụng phệ, nhưng tính tình lại rất tốt, thuộc kiểu thầy giáo theo chủ trương “hữu giáo vô loại”.

*Hữu giáo vô loại tức là dạy học mà không phân biệt tầng lớp xã hội

“Được rồi, sau này bớt nóng nảy đi, đừng tùy tiện đánh nhau nữa. Có chuyện gì thì nói với giáo vụ hoặc trực tiếp tìm thầy. Bây giờ thì quay lại xin lỗi cô bé ở khoa Biểu diễn đi…”

“Vâng vâng.” Thư Lan gật đầu lia lịa.

Viện trưởng Chu lườm cô một cái: “Thầy nói rồi đấy nhé! Nếu còn lần sau, thầy sẽ chuyển em sang trạm phát thanh của trường, mỗi ngày lên đọc bản kiểm điểm!”

“…”

Thư Lan: “Viện trưởng, nếu không còn gì thì em đi trước đây.”

Viện trưởng Chu vội xua tay: “Đi đi đi.”

Chưa kịp để Thư Lan đi, một ông lão tóc bạc đột nhiên bước vào từ ngoài cửa.

Ông mặc một chiếc sơ mi trắng xám, sống mũi đeo kính gọng vàng, nhìn qua đã hơn bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn.

Mấy thầy cô trong văn phòng thấy ông lão bước vào liền vội vàng đứng dậy.

Chủ nhiệm giáo vụ nhanh chóng bước lên: “Cụ Tề, có chuyện gì sao ngài không gọi điện, sao phải đích thân tới tận nơi thế này?”

Cụ Tề không để tâm, chỉ khẽ gật đầu: “Tôi đến lấy chìa khóa phòng thí nghiệm, nghe nói để ở chỗ giáo vụ, mọi người cứ làm việc đi.”

Nói rồi, cụ đi tìm chìa khóa. Nhưng đúng lúc đó, cụ Tề bỗng khựng lại, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Thư Lan.

“Cô… cô là…”

Thư Lan liếc ông cụ một cái, nhưng không nhận ra đối phương là ai.

“Cô là người của Viện nghiên cứu y học quốc tế…”

“……!”

Thư Lan vội ngắt lời: “Cháu chào cụ, cháu tên là Thư Lan!”

Cô cảm thấy mí mắt phải của mình cứ giật liên hồi, liền hít sâu một hơi rồi nói rành rọt:

“Là sinh viên năm nhất chuyên ngành hoạt hình của khoa Mỹ thuật, đam! mê! y! học!”

Ba từ “đam mê y học” gần như được cô nghiến răng mà nói ra.

“Cụ Tề, chuyện này là…”

Viện trưởng Chu và chủ nhiệm giáo vụ chưa từng thấy cụ Tề phản ứng như vậy, không khỏi thắc mắc.

Cụ Tề chỉ vào Thư Lan, “Cô ấy…”

Dù tuổi đã cao, cụ Tề vẫn không phải kiểu người đãng trí.

Năm ngoái, cụ từng được mời đến Viện nghiên cứu y học quốc tế để học hỏi, tình cờ chứng kiến một ca phẫu thuật lớn chưa từng có.

Bệnh nhân là một huấn luyện viên trưởng ở căn cứ lính đánh thuê quốc tế Tam Giác Sắt Xám, trúng 28 phát đạn, toàn thân gãy xương nhiều chỗ, một cánh tay còn được mang về trong túi nilon.

Tam Giác Sắt Xám—một nơi không tồn tại trên bản đồ thế giới.

Nhưng bất kỳ ai có hiểu biết đều biết rằng mỗi huấn luyện viên trưởng của 21 khu vực nơi đây đều là nhân vật cộm cán tầm cỡ quốc tế.

Ngày hôm đó, bệnh viện bị bao vây kín mít bởi những người đàn ông vạm vỡ trong quân phục rằn ri, tay cầm súng trường.

Và người thực hiện ca mổ chính là… một cô gái trẻ.

Những danh y lừng danh của Viện nghiên cứu y học quốc tế đều đứng cạnh cô, làm trợ thủ.

Cụ Tề khi ấy được phép quan sát.

Ca mổ kéo dài suốt 12 tiếng đồng hồ: từ nối chi bị đứt, cấy ghép xương nhân tạo, cấy ghép nội tạng, xử lý tổn thương nghiêm trọng ở bàn chân…

Một người gần như đã chết, lại được cô gái đó kéo lại từ ranh giới sinh tử.

Hơn nữa, tất cả các ca tiểu phẫu đều thành công.

Nếu không xảy ra biến chứng, bệnh nhân thậm chí sẽ không bị tàn tật!

Khi ca mổ kết thúc, cô gái tháo khẩu trang, đẩy bệnh nhân vào phòng ICU.

Dù chỉ nhìn thoáng qua một lần, cụ Tề cũng không thể quên được thiên tài y học này.

Nhưng viện trưởng Chu thì hoàn toàn không biết gì.

Ông nhìn cụ Tề với vẻ khó hiểu, lại quay sang nhìn Thư Lan:

“Cụ Tề, em ấy nói không sai đâu, Thư Lan đúng là sinh viên mới của khoa Mỹ thuật. Có gì đó không ổn ạ?”

Cụ Tề như kích động đến run cả tay:

“Thư… cô Thư, không biết cô có hứng thú gia nhập Viện nghiên cứu y học quốc gia không? Nếu không có thời gian, làm giáo sư thỉnh giảng cũng được, chế độ đãi ngộ cực kỳ tốt!”

Câu nói ấy như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến viện trưởng Chu sững người tại chỗ.

Thư Lan cũng hơi khựng lại: “…”

Cuối cùng cô cũng phản ứng kịp—người trước mặt này hẳn là đã từng gặp cô ở Viện nghiên cứu y học quốc tế.

Chẳng lẽ trên mặt cô có viết hai chữ “thần y” chắc?

Chỉ là từng gặp một lần ở Viện nghiên cứu y học quốc tế thôi, đâu đến mức phản ứng như vậy?

Viện trưởng Chu không nhịn được lên tiếng:

“Cụ Tề, cụ đang nói đùa đấy à? Một cô bé như nó mà… mà làm giáo sư thỉnh giảng ở Viện nghiên cứu y học quốc gia?”

“Cậu không biết, cô ấy…”

Cụ Tề còn chưa nói hết, Thư Lan đã vội vàng ngắt lời, sợ lão đầu này nói ra bí mật gì đó của mình.

“Cụ Tề, cháu ấy à… chỉ là người yêu thích y học thôi. Trước kia có từng đến Viện nghiên cứu y học quốc tế tham quan, chắc cụ nhìn nhầm ở lúc đó rồi. Cháu chỉ là một sinh viên đại học, đâu đủ tư cách vào viện nghiên cứu.”

Cụ Tề nhất thời không nói được gì.

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, e rằng ông đã tin lời Thư Lan rồi.

Nhưng nhìn gương mặt sống động, sinh khí tràn đầy của cô gái trước mặt, ông lại bắt đầu hoài nghi.

Khuôn mặt này, đúng là khuôn mặt đó.

Nhưng cô gái ông từng gặp ngày đó—sau khi tháo khẩu trang—gần như vô cảm, toàn thân toát lên sát khí.

Ánh mắt cô lạnh lẽo trống rỗng, mơ hồ mang theo sát ý, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rút dao giết người.

Cảm giác đó thực sự quá đáng sợ, đến mức nghĩ lại ông vẫn thấy rùng mình.

“Cụ Tề?”

Viện trưởng Chu lo lắng gọi một tiếng.

Cụ Tề hoàn hồn, thở dài một tiếng:

“Nếu đã nhận nhầm người thì thôi vậy.”

Bất kể Thư Lan vì lý do gì mà giấu thân phận, ông cũng không thể tự tiện vạch trần.

Chỉ cần cô chịu về nước, thì giới y học trong nước vẫn còn cơ hội giữ được một thiên tài như thế.

Viện trưởng Chu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi đã nói rồi mà, chỉ là sinh viên ngành nghệ thuật, làm gì có bản lĩnh lớn đến thế.”

Vừa dứt lời, cụ Tề đã nhìn sang Thư Lan hỏi tiếp:

“Cô Thư là học nghệ thuật thật sao?”

“Đúng vậy.” Thư Lan gật đầu, “Có vấn đề gì sao?”

“Thư Lan, cháu nói chuyện với cụ Tề kiểu gì vậy…”

Viện trưởng Chu còn chưa dứt lời, cụ Tề đã mở miệng:

“Không biết cô Thư có hứng thú chuyển sang học ở học viện Y không?”

Thư Lan không cần suy nghĩ, lập tức đáp:

“Không hứng thú.”

Viện trưởng Chu: “…”

“Tại sao?” Phản ứng của cụ Tề còn dữ dội hơn cả viện trưởng Chu.

Cô gái này còn trẻ như vậy, lại có thiên phú dị bẩm, nếu chịu dốc lòng theo đuổi, tương lai nhất định sẽ thành tựu phi phàm!

Một thiên tài y học như thế, sao có thể để cho ngành nghệ thuật chôn vùi?

Chuyên ngành mỹ thuật, chuyên ngành hoạt hình…

Chỉ cần nghĩ tới việc một thiên tài y học như vậy tương lai lại đi vẽ phim hoạt hình cho trẻ con, cụ Tề đã thấy đau lòng đến cực điểm.

Thư Lan nhún vai, bình thản nói:

“Cháu không hợp làm người chữa bệnh cứu người.”

Một kẻ từng giết vô số người như lính đánh thuê, và một bác sĩ coi cứu người là thiên chức—vốn dĩ là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Cô thích cảm giác mưa bom bão đạn.

Cô thích cảnh máu vương lưỡi dao.

Cô chỉ yêu thích những thứ có thể mang lại cho mình sự kích thích và cảm giác mới mẻ.

Còn cái việc vừa giết người vừa cứu người…

Đó rốt cuộc là cái gì?

Đợi đến khi cô chết rồi, xuống gặp Diêm Vương, e là đến cả phán quan cũng chẳng biết nên ghi sổ thế nào cho rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play