Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ quyến rũ đến cực điểm: “Đợi ngón tay quý báu của ngài động đậy tí, nhắn lại cho chị cái đi.”

Thư Lan: “……”

Cáo Bạc hừ nhẹ một tiếng đầy kiêu ngạo: “Đang nghĩ gì đấy? Chị nghe Hắc Lang nói em giờ đang đắm chìm trong hơi ấm gia đình, không thể dứt ra nổi, còn đi học đại học nữa… Hắc Xà à, em còn trẻ mà, đã tính lui về ở ẩn rồi sao?”

Giọng Cáo Bạc vừa nghe thì thấy yểu điệu, làm màu, nhưng nghe lâu lại thấy có phong tình đặc biệt.

Không quan tâm đầu dây bên kia có nhìn thấy không, Thư Lan trực tiếp trợn trắng mắt.

“Chưa nghe câu ‘sóng sau xô sóng trước’ à? Kiểu người như bọn mình này, có gì gọi là ‘ở ẩn’ chứ?”

Những câu chuyện lính đánh thuê hoàn lương chỉ là giả dối.

Người như họ, nếu không chết trong nhiệm vụ, thì căn bản không có tư cách lui về sống bình thường.

Dù có che giấu kỹ đến đâu, quá khứ từng có rồi cũng sẽ bị đào lên.

Hoặc là chiến đấu đến chết — chết trong thời khắc rực rỡ và đỉnh cao nhất.

Hoặc là gọi là “ở ẩn”, sống trốn tránh trong thế giới không thuộc về mình.

Giống như một con chuột giấu mình trong cống rãnh.

Dù có may mắn chết già, thì cả đời cũng chỉ là một con chuột.

Sẽ không ai biết rằng, con chuột trong cống rãnh ấy, từng có những chiếc răng nanh sắc bén nhất thế giới.

Mà điều đó… còn đáng sợ hơn cái chết.

Cáo Bạc: “…Đừng nói mấy lời xúi quẩy đó, bà đây còn chưa chơi đủ đâu! Đỉnh tòa nhà Thất Tinh Bàn ở Lan Thành, cho em nửa tiếng!”

“Không có xe, cho người đến đại học Lan Thành đón em.”

“Ui ui ui?” Cáo Bạc ré lên đầy khoa trương. “Hắc Xà chúng ta là đại địa chủ khét tiếng đó nha, chị nhớ trong gara bên Mỹ của em có tới mấy chục siêu xe hàng đầu mà? Sao về Lan Thành lại sống giản dị vậy rồi?”

“Bớt nói nhảm! Có đến không? Trước 8 giờ không đến, em tắt đèn đi ngủ luôn!”

Trong điện thoại im lặng một giây, tiếp đó là tiếng loảng xoảng của lọ thủy tinh đổ xuống đất.

“Đợi đấy! Chị đến liền!”

“Thư Lan, cậu lại ra ngoài à?”  Hứa Tiểu Nặc nghe Thư Lan nói chuyện, không nhịn được hỏi.

Mấy ngày nay, Thư Lan gần như tối nào cũng ra ngoài, trông rất bận rộn.

Thư Lan ban đầu đã thay đồ ngủ, giờ đang thay lại quần áo.

Cô mặc một chiếc áo thun đen đơn giản, quần jeans xanh bạc màu, đầu đội mũ lưỡi trai đen, gương mặt trắng trẻo tinh khôi đến cực điểm càng toát lên nét lạnh lùng quyến rũ.

“Đi đây, về trước khi tắt đèn.”

Trên đường lớn đang tắc nghẽn, một chiếc xe bảo mẫu màu đen lặng lẽ di chuyển.

Trong xe, một người đàn ông hói đầu mặc vest đang vừa thuyết phục vừa than thở:

“Cảnh Du à, tôi biết, với đẳng cấp của cậu thì làm mấy việc này đúng là không xứng, tôi cũng bực thay cậu… Nhưng không còn cách nào!”

“Đại cổ đông từ nước ngoài về, không vào thủ đô mà đến thẳng Lan Thành. Đừng nói cấp trên gọi thẳng tên cậu, mà cả đám nghệ sĩ từ nơi khác cũng chen chân muốn gặp cô ấy…”

“Cậu biết đạo diễn Long đang nắm trong tay dự án lớn thế nào không? Cậu biết Chủ tịch Mộ mang về bao nhiêu vốn đầu tư lần này không? Chỉ cần vào đoàn phim của đạo diễn Long, đừng nói nam chính, nam phụ hai ba bốn gì cũng là bàn đạp chuyển hình!”

“Tiền nằm trong tay Chủ tịch Mộ đấy! Cô ấy mà mở miệng, muốn nhét ai vào đoàn là chỉ cần một câu!”

Nói mãi khô cả cổ, Tân Trí Minh quay sang định uống ngụm nước thì thấy người đàn ông đang cúi đầu nghịch điện thoại.

“Nói nãy giờ, cậu có nghe lọt tai không đấy?!”

Thư Cảnh Du ngẩng lên khỏi màn hình, liếc nhìn ông ta: “Không đi. Tôi muốn về nhà.”

Mấy sợi tóc còn sót lại trên đầu Tân Trí Minh dựng cả lên. 

“Thiếu gia Thư, đừng giở cái tính công tử nhà giàu đó nữa! Tôi điều tra kỹ rồi, Chủ tịch Mộ không chỉ là cổ đông lớn của Tinh Ngu, mà còn là cổ đông của tập đoàn HK! Đó là tập đoàn tài chính quốc tế, bất kỳ mảng sản phẩm nào của họ cũng đủ đè bẹp gia sản nhà cậu!”

“Công ty nhà cậu đang thiếu vốn mà? Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần Chủ tịch Mộ nhón tay rơi vài xu, cũng đủ cứu được dòng tiền của Tập đoàn Thư Lan!”

Nghe vậy, Thư Cảnh Du mắt cũng không nhúc nhích: “Thì liên quan gì tới tôi?”

“Cậu!”

“Tôi nói rồi — về nhà!”

Tân Trí Minh quay sang tài xế, lớn giọng: “Tới Thất Tinh Bàn, không được quay đầu!”

Rồi lại quay lại vừa dọa vừa năn nỉ Thư Cảnh Du: “Ít nhất cũng nể mặt đại cổ đông, ra gặp mặt một lần! Cậu không thấy bao nhiêu người trong công ty đang chực chờ đạp cậu xuống sao? Cô ấy là phụ nữ, chẳng lẽ còn cưỡng ép cậu được?”

Thư Cảnh Du mím môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ tựa đầu vào ghế, nhắm mắt, tỏ rõ sự phiền chán.

Đêm tối, trước cổng nam trường học, Thư Lan vừa bước ra đã thấy chiếc Ferrari đỏ nổi bật đậu ngay đó.

Người phụ nữ mặc váy đen ngắn, khoác áo lông trắng tuyết, kính đen che nửa khuôn mặt, tóc uốn sóng màu rượu vang và đôi môi đỏ rực, trông cực kỳ quyến rũ.

Khóe miệng Thư Lan co giật, cúi đầu lấy khẩu trang trong túi áo ra đeo, rón rén đi tới.

Nhưng cô còn chưa lên tiếng, người phụ nữ kia đã sải bước đến ôm chặt lấy cô.

Mùi nước hoa nồng nặc lập tức xộc vào mũi Thư Lan.

Không phải kiểu thanh nhã đắt tiền như của Sở Vân Tình, mà là kiểu vừa xa xỉ vừa nồng nặc — đúng là người phụ nữ từng lăn lộn trong vùng chiến sự, vẫn như trước, không có tí gu nào.

“Này! Nhớ chị rồi chứ?”

Thư Lan: “…Câm miệng!”

Thư Lan thoát khỏi vòng tay Cáo Bạc, liếc nhìn trang phục của cô ta, trong mắt toàn là sự cạn lời.

“Ban đêm đeo kính râm, mùa hè mặc áo lông… Chị định gọi xe cấp cứu của viện tâm thần đến à?”

“Cái này gọi là đẳng cấp! Đẳng cấp hiểu không?”

Mộ Vũ tháo kính râm, hừ nhẹ: “Nếu không mặc thế này, ai nhìn thấy khí chất nữ tổng tài bá đạo ẩn sau vẻ ngoài xinh đẹp của chị chứ?”

“…Không mặc cũng đủ bá đạo rồi. Lên xe nhanh đi.”

Mất mặt quá…

Thư Lan leo lên chiếc siêu xe hai chỗ của Mộ Vũ, híp mắt.

“Em nhớ đường này nhiều gờ giảm tốc lắm, chị lái cẩn thận đi, coi chừng xệ gầm.”

“Nói đùa! Chiến mã của chị mà phải sợ mấy cái gờ đó sao? Chị sợ gờ giảm tốc nhỏ…"

“RẦM!”

Lời còn chưa dứt, âm thanh va chạm gầm xe liền vang lên.

Tiếp đó là một tiếng rít chói tai của kim loại cọ xát xuống mặt đường.

Thư Lan liếc mắt sang, “Ờ hửm?”

“……” Mộ Vũ trong lòng đang rỉ máu, nhưng trên mặt vẫn giữ phong thái nên có của một nữ tổng tài bá đạo: ba phần khinh khỉnh, ba phần lạnh lùng, bốn phần hờ hững.

“Chuyện nhỏ thôi, chỉ là một cái xe. Đợi đến lúc nào hết xăng thì tiện tay vứt đi là được.”

Thư Lan giơ ngón cái với cô ta, tỏ ý bội phục từ tận đáy lòng.

Không thể không nói — miệng cứng đến chết cũng là một loại bản lĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play