Lục Cẩn Hàn liếc mắt nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý.

“Người của Viện Nghiên cứu Y học Quốc tế?”

Thư Lan chỉ vào mũi mình, mặt không đỏ tim không loạn, thản nhiên đáp:

“Sinh viên năm nhất khoa Hoạt hình Học viện Mỹ thuật Đại học Lan Thành, thanh niên năm tốt tắm mình trong ánh sáng của Tổ quốc. Trước là mầm non đất nước, sau là rường cột quốc gia.”

Cố Nhất Bạch: “…”

Ngày nhập học đầu tiên đã đánh nhau, hôm sau còn lên sân khấu đọc bản kiểm điểm trước toàn trường…

Cô đúng là mặt dày thật đấy!

Thư Lan chẳng mấy bận tâm đến phản ứng của người khác.

Dù sao bọn họ cũng không thể tra ra được thân phận thật sự của cô, cô nói gì thì chính là như thế.

Ngược lại, Lục Cẩn Hàn sau khi nghe một loạt lời chém gió của cô, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

“Nói hay lắm, nói tiếp đi."

Thư Lan cũng không khách sáo, ngược lại còn tươi cười đánh giá Lục Cẩn Hàn.

“Đại ca này, nhìn anh sắc mặt thế kia, tám phần là không sống được bao lâu nữa đâu. Tốt nhất nên ngoan ngoãn nằm viện tĩnh dưỡng đi, chạy ra ngoài lông bông làm gì, cẩn thận mất mạng đấy.”

Lúc này, khóe môi Thư Lan nhếch lên, lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn, cả người toát lên vẻ tinh quái đầy ác ý.

Chính là tên khốn này, dám liều mạng đột nhập vào tổng bộ trộm đồ…

Nếu như bọn họ còn ở Tam Giác Xám, cô sớm đã ra tay rồi.

Lục Cẩn Hàn không hề nổi giận, chỉ nhàn nhạt nói một câu:

“Lớn lên ở Myanmar mà tiếng phổ thông khá đấy.”

Nụ cười trên mặt Thư Lan càng đậm hơn.

Cô giơ tay vẽ một vòng tròn trong không khí, sau đó cười với Lục Cẩn Hàn:

“Trái đất là một cái làng mà, bên đó cũng có không ít người nói tiếng Trung. Hơn nữa… tôi đâu chỉ nói tiếng phổ thông giỏi.”

Nói xong, Thư Lan lần lượt lặp lại câu nói vừa rồi bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức… tổng cộng tám thứ tiếng, câu nào cũng lưu loát trôi chảy, không mang theo chút khẩu âm nào, rõ ràng là cố ý khiêu khích.

Con ngươi Lục Cẩn Hàn khẽ co lại, lần này mới nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt.

Thư Lan đúng là rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, khí chất thanh tú dịu dàng, khi không nói gì thì chẳng khác gì một nữ thần.

Nhưng một khi mở miệng, bản chất lập tức bộc lộ không sót chút nào.

“Cô Thư, hiện tại cô đã về nước, lại đang theo học ở Đại học Lan Thành. Tôi tin rằng cô sắp tới sẽ có kế hoạch phát triển của riêng mình…”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà rõ ràng, mang theo một tầng ý vị khó lường.

“Khoan đã!”

Thư Lan lập tức hiểu ra ý đồ trong lời nói ấy, bật cười thành tiếng, hất cằm nhìn anh.

“Có ý gì đây? Muốn mua chuộc tôi à?”

Lấy thứ không nên lấy, bây giờ còn định dùng điều kiện để mua chuộc cô sao?

Anh ta có trả nổi cái giá đó không?!

Lục Cẩn Hàn cụp mắt, chậm rãi nói:

“Ý tôi là, bất kể cô Thư muốn tài nguyên gì, tương lai phát triển thế nào, tôi đều có thể giúp cô đạt được.”

Thư Lan nhìn anh, nửa cười nửa không:

“Anh thật coi tôi là cô gái ngây thơ dễ dụ sao? Anh là ai? Có bao nhiêu vốn để mua chuộc tôi?”

Vừa dứt lời, Lục Cẩn Hàn nghiêng đầu, giọng lạnh lùng:

“Đã từng nghe đến Cục Xét Xử chưa?”

Thư Lan: “…”

Người đang lái xe phía trước – Cố Nhất Bạch – quay đầu lại, cười híp mắt nói:

“Chế độ đãi ngộ của Cục Xét Xử không tệ đâu, mỗi năm có hàng chục nghìn người thi, mà chỉ tuyển một hai người, gần như đều là người của các gia tộc lớn ở Kinh thành. Nhưng nếu cô muốn vào… chỉ cần một câu của anh Ba là xong.”

Lục Cẩn Hàn lạnh lùng liếc qua kính chiếu hậu khiến Cố Nhất Bạch lập tức im bặt.

Sắc mặt Thư Lan không thay đổi gì, chỉ từ tốn hỏi:

“Cục Xét Xử tuyển người… chắc chắn phải điều tra lý lịch kỹ càng chứ?”

Thật ra hồ sơ của cô đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, chi tiết đến từng câu chữ.

Với thân phận lớn lên ở nước ngoài, lại không thể truy gốc cụ thể, muốn vào Cục Xét Xử — đúng là chuyện viển vông.

Cố Nhất Bạch cười:

“Đã nói rồi, mấy chuyện đó không cần cô lo.”

Ánh mắt Thư Lan càng trở nên thâm trầm khó đoán.

Một lúc lâu sau, cô tựa người vào lưng ghế, dáng vẻ lười nhác:

“Nói đi, các người muốn gì từ tôi?”

Phải công nhận, đối phương thực sự đưa ra một điều kiện khiến cô khó lòng từ chối.

Cục Xét Xử của Kinh thành…

“Khoan đã.”

Chưa kịp để Lục Cẩn Hàn mở miệng, Thư Lan đã lên tiếng trước.

“Trước hết, anh nên nói cho tôi biết tên của anh.”

“Lục Cẩn Hàn.”

“Được.” Thư Lan gật đầu. “Giờ thì nói đi, anh muốn gì?"

“Thuốc.”

Thư Lan càng thêm bất ngờ:

“Không phải anh có đường dây riêng sao? Đến mức vung tiền cũng vô dụng à? Bên đó chắc cũng đang thiếu kinh phí nghiên cứu dữ lắm.”

Thực ra hiện nay, mấy viện nghiên cứu y học quốc tế lớn đều đang trong tình trạng thu không đủ chi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play