Thư Lan cũng lên tiếng cảm ơn, rồi ngồi xuống bên cạnh, chán chường cúi đầu nhìn điện thoại.

Ngay khi cô định mở một tin nhắn vừa hiện lên ở đầu màn hình, thì một cuộc gọi bất ngờ bật ra.

Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, sắc mặt Thư Lan lập tức sa sầm, cô bấm từ chối ngay.

Nhưng rất nhanh sau đó, giao diện cuộc gọi lại hiện ra lần nữa.

Thư Lan lúc này mới bực bội nhận cuộc gọi:

“Chuyện gì?”

Đầu dây bên kia vang lên một tràng gào thét giận dữ:

“Thư Lan, thái độ của mày là sao hả? Tao hỏi mày, có phải mày lại đánh An Nhã rồi đúng không?”

Người có thể gọi điện vào lúc này, không ai khác ngoài Đường Dĩ Nhàn.

Thư Lan tựa người vào ghế, khẽ bật cười:

“Đúng là tôi đánh đấy, bà làm gì được tôi?”

“Thư Lan, mày đúng là không biết hối cải! Tao nói cho mày biết, mau xin lỗi An Nhã, nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Nghe xong câu này, Thư Lan như thể nghe được một chuyện cực kì nực cười.

Cô bật cười thành tiếng:

“Được thôi, bà định không tha cho tôi kiểu gì? Nói nghe thử xem.”

“Mày!”

“Trước khi tới hỏi tội tôi, phiền bà đi hỏi lại con gái cưng của mình xem nó đã làm chuyện gì.”

Đầu dây bên kia, Đường Dĩ Nhàn cứng họng trong chốc lát.

“Bỏ qua đúng sai không nói, dù cho là An Nhã có sai đi chăng nữa, mày có quyền đánh nó sao?”

“Muốn chơi trò ngụy biện à? Vậy tôi cũng nói rõ cho bà biết, người nhà các người ra sao tôi không quan tâm, cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Nhưng nếu còn lần sau, chuyện sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu.”

Nói xong, Thư Lan dứt khoát cúp máy, lạnh lùng cười khẩy rồi kéo số đó vào danh sách chặn.

Cho dù người nói những lời đó là mẹ ruột của cô, cô cũng chẳng thấy đau lòng chút nào.

Ngược lại, cô còn thấy rất thú vị.

Một đám người vừa muốn cướp những gì trong tay cô, lại vừa không chịu cúi đầu, đúng là không biết lấy đâu ra cái mặt dày như thế.

Sáng hôm sau, Đại hội tân sinh viên của Đại học Lan Thành diễn ra.

Đầu tháng Chín, tầm tám chín giờ sáng, nắng đã bắt đầu gay gắt, khiến đám tân sinh viên đều ỉu xìu như cây thiếu nước.

Thư Lan mặc bộ quân phục huấn luyện ngụy trang, khoanh tay đứng ở hàng cuối cùng.

Cô kéo thấp vành mũ lưỡi trai, nghe tiếng lãnh đạo trên sân khấu thao thao bất tuyệt mà buồn ngủ muốn díp mắt.

Phía trước, Sở Vân Tình quay đầu lại, hạ giọng nói:

“Thư Lan, tớ vừa nghe ngóng được, Thư An Nhã bị bố mẹ đón về rồi.”

“Ừ.” Thư Lan đáp hờ hững, như thể đó là chuyện nằm trong dự liệu.

Thiên kim đại tiểu thư cơ mà, sao có thể làm cái chuyện mất mặt như lên sân khấu đọc bản kiểm điểm chứ?

“Nhà cậu không ai đến dọn đống lộn xộn này à?”

“Nhà tớ á?” Sở Vân Tình chỉ vào mặt mình, bĩu môi nói:

“Có phải chuyện gì to tát đâu, nói với họ chỉ tổ bị mắng thêm một trận.”

Thư Lan bật cười:

“Cậu xem bố mẹ Thư An Nhã kìa, tranh nhau đến thu dọn tàn cuộc luôn đó.”

“Tớ còn chưa hỏi cậu đấy, rốt cuộc cậu với Thư An Nhã là quan hệ gì vậy?” Sở Vân Tình nhíu mày hỏi.

Thư Lan nheo mắt cười, cũng chẳng giấu giếm:

“Cậu từng xem mấy bộ phim máu chó kiểu ‘con nhà giàu bị ôm nhầm ở bệnh viện từ bé’ chưa?”

Sở Vân Tình lập tức trợn to mắt, mặt đầy vẻ không thể tin nổi:

“Cậu đang nói là…”

Thư Lan nhún vai:

“Nghệ thuật bắt chước đời thực thôi mà.”

Sở Vân Tình: “……”

Thư Lan cười nhạt như không:

“Tớ cũng đâu thiệt thòi gì, trong tay đang nắm di chúc của ông cụ, nắm cả tài sản thừa kế, cái danh ‘đại tiểu thư nhà họ Thư’ thì để cho cô ta giữ đi.”

Những thứ thuộc về cô, cô sẽ không buông bỏ dù chỉ một chút.

Thư An Nhã cam tâm tình nguyện ôm lấy cái thân phận đó mà nhẫn nhịn, thì cô cũng vui vẻ mà thành toàn cho!

Trên sân khấu, sau khi lãnh đạo trường phát biểu xong, viện trưởng Học viện Nghệ thuật nhận lấy micro:

“Hôm qua, trong trường chúng ta đã xảy ra một vụ ẩu đả nghiêm trọng! Nhà trường xét thấy các sinh viên liên quan đều là tân sinh viên…”

“Ấy, gọi tụi mình rồi.” Sở Vân Tình dùng khuỷu tay thúc nhẹ Thư Lan, “Mà này, bản kiểm điểm của cậu đâu?”

Thư Lan khẽ hừ một tiếng:

“Cậu từng nghe đến diễn thuyết ứng biến, đọc thuộc lòng không cần bản thảo chưa?”

Sở Vân Tình: “……”

Bọn họ là lên đọc bản kiểm điểm, không phải diễn thuyết!

Hai người lom khom chui qua đội ngũ, lặng lẽ đi tới bên cạnh sân khấu.

Thư An Nhã đã được Đường Dĩ Nhàn và Thư Bồi Kiến đón về, người đầu tiên lên sân khấu đương nhiên là Lưu Tâm Nhiên — người đã gọi người ngoài trường vào.

Lưu Tâm Nhiên cúi đầu, mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp đọc xong bài kiểm điểm trước toàn thể tân sinh viên.

Thấy Thư Lan chưa chuẩn bị bản kiểm điểm, Sở Vân Tình liền là người thứ hai lên sân khấu, cho Thư Lan chút thời gian.

Cô không mấy để tâm đến chuyện này, thẳng thắn thừa nhận sai lầm, mặt không cảm xúc đọc xong rồi bước xuống.

Cuối cùng là đến lượt Thư Lan.

Cô bước lên sân khấu, chỉnh lại góc độ micro, sau đó khẽ ho một tiếng.

“Chào mọi người, mình là Thư Lan, tân sinh viên ngành hoạt hình, khoa mỹ thuật.”

“Về quá trình sự việc, vừa rồi viện trưởng Chu đã nói rất rõ ràng, ở đây mình xin bổ sung thêm một vài điểm…”

Mọi người: “……”

Người này hình như mắc hội chứng giao tiếp siêu cấp rồi thì phải!

Một bài kiểm điểm đơn giản thôi, mà cô lại đọc ra cái khí thế y như lãnh đạo đang huấn thị vậy.

Lúc này, Thư Lan mặc bộ đồ ngụy trang quân sự rất chỉnh tề, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trên mặt lại mang nụ cười thản nhiên.

Ngũ quan xinh đẹp, giọng nói rõ ràng vang vọng, gần như khiến người ta quên mất — cô đang đọc kiểm điểm!

Thư Lan nheo mắt, thong thả cất lời.

“Thứ nhất, mọi người đều biết, lực tác dụng là tương hỗ. Khi tôi ra tay đánh bạn học Thư An Nhã, thì bạn ấy cũng tương đương là đang đánh tôi. Vì vậy, tôi cũng là nạn nhân.”

“Thứ hai, Thư An Nhã cùng đồng bọn cấu kết, đưa người lạ bên ngoài vào trường, mưu đồ hành hung tôi nhưng không thành. Tôi cho rằng đây là một vụ cố ý gây thương tích có mưu tính trước.”

“Thứ ba, vào sáng hôm đó, Thư An Nhã và đồng bọn đã ác ý tung tin đồn, bôi nhọ tôi trên mạng, gây tổn thương tâm lý nghiêm trọng cho tôi…”

Bạn học cùng phe với Thư An Nhã, Lưu Tâm Nhiên: “……”

Mọi người: “……”

Chủ nhiệm Khoa Biểu diễn, thầy Lý, là người đầu tiên phản ứng lại, không nhịn được liền bước nhanh lên phía trước.

“Thư Lab, em đang nói nhăng nói cuội gì vậy?! Hôm nay gọi em lên phát biểu kiểm điểm, không phải để em bẻ cong sự thật, ngụy biện lấp liếm đâu!”

Nghe vậy, Thư Lan liền bật cười.

Cô cúi đầu, từ túi quần lấy ra điện thoại, ngay trước mặt toàn thể tân sinh viên, mở ra một đoạn ghi âm ——

“Bỏ qua sự thật không nói, cho dù là An Nhã sai trước, thì mày cũng không thể ra tay đánh con bé được, đúng không?”

Thông qua micro, giọng trong bản ghi âm vang lên rõ ràng trong tai tất cả mọi người.

Chỉ một câu nói ngắn ngủi, vậy mà khiến thầy Lý cảm thấy giọng nói đó quen đến đáng sợ.

Thư Lan tốt bụng giải thích: “Sau sự việc hôm qua, mẹ của Thư An Nhã — bà Đường Dĩ Nhàn — đã gọi điện cho tôi, trong cuộc gọi có lời đe dọa và uy hiếp, đoạn này là một phần trong đó.”

“Một câu nói thì chứng minh được cái gì?”

“Chứng minh cái gì á?”

Thư Lan nhướng mày, cười nhạt.

“Đương nhiên là bỏ qua sự thật không bàn rồi… Bỏ qua sự thật mà nói, tôi cảm thấy mình là một mầm non tương lai của Tổ quốc, là nạn nhân của bạo lực học đường. Tôi không nên đứng trên sân khấu đọc bản kiểm điểm, còn kẻ bắt nạt thật sự lại được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”

Thầy Lý: “……”

Có lẽ là do giọng điệu vừa lười nhác vừa tươi cười của Thư Lan khi nói những lời ấy quá mức hài hước.

Phía dưới vang lên một tràng cười lớn.

“Ha ha ha ha tôi hiểu rồi, cô ấy đang nghiêm túc mà nói nhăng cuội đấy!”

“Thế nào là nghệ thuật ngôn từ? Đây chính là nghệ thuật ngôn từ! Đại sư, tôi ngộ ra rồi!”

“Không ngờ trong ngành hoạt hình nhỏ bé này lại có một cao nhân như thế!”

“Ha ha ha ha bỏ qua sự thật không bàn, thế thì bàn cái gì?”

“Cái cô Thư An Nhã kia mà tìm được cả lưu manh ngoài trường vào đánh người thì xem ra cũng chẳng phải bông sen trắng đơn thuần gì đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play