Sở Vân Tình liếc nhìn cô, không nói gì.
“Thế nào? Không tin à?” Thư Lan cười mỉm hỏi.
Sở Vân Tình quay đầu nhìn cô, dùng ánh mắt truyền đạt thông điệp:
Tôi tin cô cái rắm!
Thư Lan cũng không có ý giải thích thêm.
Thấy cô ấy không tin, cũng chẳng sao cả.
Tới dưới ký túc xá, Thư Lan dựa vào tường, từ từ lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.
“Chị An Nhã à~”
Giọng nói của cô vẫn như thường lệ, vừa thân thiện vừa chứa đầy sự chế giễu, nhưng lại rất dễ khiến người khác lơ là.
Bên kia, giọng của Thư An Nhã đầy sự đề phòng, có chút run rẩy.
“Cô lại muốn làm gì?”
Thư Lan khẽ cười một tiếng, “Chị An Nhã, em đã bảo là chị không thông minh, nhưng chị vẫn không chịu nghe, lúc nào cũng làm mấy chuyện ngớ ngẩn, làm phiền người khác mà cuối cùng lại hại chính mình, tại sao lại làm như vậy chứ?"
“Tôi… tôi không biết, cái bài trên diễn đàn không phải do tôi đăng…”
“Là cô đăng hay không tôi không quan tâm. Cô biết khu ký túc xá của khoa Mỹ thuật không? Đến đây đi."
Sở Vân Tình nhìn Thư Lan, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Người như Thư Lan, vừa nhìn đã biết là một kẻ rất khó chơi. Bây giờ cô gần như đã viết lên mặt mình hai chữ “muốn đánh người” rồi, liệu Thư An Nhã có thật sự đến không?
Thư An Nhã không ngu ngốc, đương nhiên là từ chối ngay lập tức.
Không ai hiểu rõ Thư Lan dưới vẻ ngoài xinh đẹp kia hơn cô ta, bản chất của Thư Lan thực sự rất tàn nhẫn.
Thư Lan càng cười tươi hơn, “Chị An Nha, di chúc của ông nội em đang có bản sao đây, chị không muốn em đem mấy thứ này đăng lên diễn đàn trường đấy chứ?”
Dù Thư An Nhã nói gì đi nữa, chỉ cần Thư Lan đăng di chúc lên, ai là con nuôi ai là con ruột, mọi người đều sẽ rõ ràng.
Quả nhiên, Thư An Nhã hoảng loạn, “A Lan, thật sự không phải tôi, cô tin tôi đi…”
Chưa để cô ta nói hết, Thư Lan từ từ nói, “Ba phút, cho cô ba phút.”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Bên kia, Thư An Nhã nghe tiếng tút từ điện thoại, sắc mặt tái nhợt, nhưng biểu cảm lại lộ ra vẻ dữ tợn.
“An Nhã?”
Lưu Tâm Nhiên thấy vậy, vội vàng hỏi: “Là Thư Lan lại tìm cậu gây sự sao?”
Thư An Nhã đỏ mắt, nắm chặt tay Lưu Tâm Nhiên, “Làm sao bây giờ? Tâm Nhiên, cô ta sẽ không tha cho tớ đâu… tớ phải làm sao đây? Tớ thật sự rất sợ…”
Cô ta nói sợ, thật ra cũng không phải hoàn toàn giả vờ.
Thư Lan từ bốn năm trước đã luôn là kiểu người nếu có thể động tay là tuyệt đối không nói một câu.
Nhớ lại giọng điệu khi nãy của Thư Lan, Thư An Nhã cảm thấy run rẩy.
Lưu Tâm Nhiên nắm chặt tay cô ta, an ủi: “An Nhã, yên tâm đi, cậu đến đó kéo cô ta lại, tôi sẽ tìm vài người đến dạy cho cô ra một bài học, đảm bảo sau này cô ta không dám đánh cậu nữa.”
“Nhưng đây là trường học…”
“Không sao đâu, hôm nay khai giảng, trong trường có nhiều người, không ai để ý mấy chuyện linh tinh đâu.”
Thư An Nhã cảm động đến nỗi suýt rơi nước mắt, “Cảm ơn cậu… Nếu không có cậu, tớ thật sự không biết phải làm sao.”
Tại một bên tòa ký túc xá nữ của khoa Mỹ thuật, Thư Lan dựa vào tường, lấy một cây kẹo mút từ trong túi ra đưa cho Sở Vân Tình.
Sở Vân Tình lắc đầu, “Cô ta thật sự sẽ đến sao?”
Giữa Thư Lan và Thư An Nhã có mâu thuẫn gì, Sở Vân Tình không biết. Nhưng bây giờ xem ra, Thư Lan chắc chắn có một đòn đe dọa mạnh mẽ đối với Thư An Nhã.
Thư Lan xé giấy gói kẹo, cho vào miệng.
Trời quá nóng, cây kẹo mút đã hơi tan ra, tỏa ra mùi dâu ngọt ngào.
Cô liếc mắt một chút, mang theo vài phần mỉa mai.
“Yên tâm, cô ta chắc chắn sẽ đến.”
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Thư An Nhã mặc váy trắng, khoác ngoài một chiếc áo khoác mỏng kiểu cổ điển nhỏ xinh, đã đến dưới tòa ký túc xá của khoa Mỹ thuật.
Thư Lan đứng thẳng người, vẫy tay với Thư An Nhã, “Chị An Nhã, ở đây.”
Thư An Nhã mặt mày tái mét, nhưng vẫn nghiến răng bước đến.
Cô ta cẩn thận nhìn một cái về phía Sở Vân Tình đứng bên cạnh, nhưng ánh mắt cuối cùng vẫn dừng lại trên người Thư Lan.
“A Lan, cô nghe tôi giải thích, thật sự tôi không biết là ai đã đăng bài trên diễn đàn…”
“Không cần giải thích.” Thư Lan đặt tay lên vai cô ta, kéo cô ta vào con hẻm giữa hai tòa ký túc xá.
Mặc dù giờ đã là buổi chiều, nhưng vẫn có khá nhiều sinh viên mới đang lần lượt đi lấy trang phục huấn luyện quân sự, vì vậy dưới ký túc xá không thiếu người.
Càng thấy như vậy, Thư An Nhã càng cảm thấy sợ hãi.
Cô ta muốn lên tiếng gọi người, nhưng lại nhớ đến lời của Lưu Tâm Nhiên, càng thêm muốn dạy cho Thư Lan một bài học, vì thế cố nén nỗi sợ trong lòng.
“A Lan…”
Ngay khi Thư An Nhã còn định nói gì đó, Thư Lan đột nhiên cởi áo khoác trên người cô ta.
“Cô làm gì vậy?!” Thư An Nhã run giọng nói.
Thư Lan rất thành thạo và nhanh chóng quấn áo khoác lên đầu Thư An Nhã, sau đó giơ chân đá cô đập mạnh vào tường.
Thư An Nhã chỉ thấy mắt tối sầm lại, ngay sau đó bụng đau quặn, đến tiếng kêu cũng không thốt ra được.
Thư Lan chậm rãi túm lấy tóc cô ta, chỉnh góc độ rồi đập đầu cô ta thật mạnh vào tường.
“Thư An Nhã, cô có biết vì sao sau khi xem bài đăng kia, tôi lại không đăng di chúc của ông nội lên diễn đàn không?”
Thư An Nhã bị đập đến mức suýt ngất đi, sau khi tỉnh táo lại liền vùng vẫy dữ dội.
“Thư Lan, thả tôi ra… tôi… cô…”
Mãi sau đó, Thư An Nhã mới kéo được áo khoác khỏi đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Thư Lan.
“Tôi sẽ báo công an! Thư La, tôi sẽ không để cô yên đâu… tôi sẽ khiến cô phải vào tù…”
Bốp!
Một tiếng bạt tai vang lên giòn giã.
Trên mặt Thư An Nhã lại hằn thêm một dấu tay rõ rệt.
“Được thôi, cô báo công an đi, nếu ầm ĩ lên thì chắc chắn phải mời bố mẹ đến… mà bố mẹ cô là ai nhỉ?”
Lời nói ngầm cảnh cáo, chỉ cần Thư An Nhã dám báo công an, Thư Lan sẽ phơi bày sự thật.
Thư An Nhã lập tức trợn tròn mắt, chợt bừng tỉnh trong khoảnh khắc ấy.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Thư Lan không công bố nội dung di chúc!
Thư Lan muốn uy hiếp cô ta… muốn giày vò cô ta!
“Tôi mới là con gái của bố mẹ! Ông già đó… ông nội đã chết rồi! Tôi mới là đại tiểu thư của nhà họ Thư!”
“Chậc chậc chậc, đại tiểu thư mà chẳng có gì trong tay à?”
Thư Lan bóp cằm cô, chậm rãi nheo mắt lại.
Ngay sau đó, lại thêm một cái tát.
Thư An Nhã bị đánh đến ù tai, chẳng còn sức mà phản kháng.
“Hôm trước tôi đã nói rồi, sẽ tát cô tám mươi cái. Mấy hôm trước tát năm cái, vừa rồi thêm hai cái, còn lại bảy mươi ba cái.”
“Không… không… A Lan, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi…”
Đúng lúc này, một giọng nói gấp gáp vang lên:
“An Nhã? An Nhã, cậu ở đâu rồi?”
Sở Vân Tình – người vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát – lên tiếng: “Thư Lan, có người đến rồi.”
Thư An Nhã vội vàng kêu lớn: “Tâm Nhiên! Tớ ở đây, cứu tớ với!”
“An Nhã?”
Một cô gái dẫn theo bảy tám tên đàn ông trông như lưu manh tiến lại gần.
Thấy Thư An Nhã trong bộ dạng thê thảm và chật vật lúc này, Lưu Tâm Nhiên nghiến răng chỉ vào Thư Lan, nói với đám người phía sau:
“Chính cô ta là Thư Lan, dạy dỗ cô ta cho tôi!”