Mình đăng  lộn bộ nha mn… bộ này là YÊU LẠI TỪ ĐẦU….🙏😭 

Nguồn: vonggianglau

 

Văn án: Tôi đặt ảnh bạn trai cũ làm hình nền máy tính.

Thầy hướng dẫn nhìn thấy, lặng người đi.

“Em quen cậu ta à?”

Tôi không nghĩ ngợi gì, đáp luôn: “Đây là bạn trai em ạ.”

Hôm sau, thầy nhiệt tình mời tôi về nhà ăn cơm.

Cửa vừa mở, tôi và Giang Nhượng chạm mặt nhau.

“Con trai, bố mang bạn gái con về rồi này.”

Tôi liếc tìm xem tường có kẽ nứt nào cho tôi chui vào không.

Năm đó là tôi đá anh ta cơ mà…

 

 

1

Sau khi sửa luận văn theo ý thầy, tôi sung sướng ngủ một mạch từ sáng đến tối.

Vừa tỉnh dậy đã nhận được điện thoại của thầy hướng dẫn: “Giờ em qua được không?”

Trên màn hình hiện bảy cuộc gọi nhỡ.

Tôi nào dám từ chối, vác máy tính chạy thẳng đến văn phòng.

Những dòng chú thích đỏ chi chít trên bản thảo như máu nhỏ giọt trong tim tôi.

Thầy không ngừng thở dài, lòng tôi lạnh ngắt.

Đúng lúc tôi đang ngẩn người, thầy vô tình bấm nhầm nút thu nhỏ cửa sổ.

Bức ảnh một chàng trai hiện ra.

Ánh mắt dịu dàng lan tỏa.

Chuẩn góc chụp của bạn gái.

Là tôi chụp, người trong ảnh là Giang Nhượng.

Bạn trai cũ của tôi.

Tôi không nỡ xóa, còn lén lút đổi thành hình nền.

Thầy im lặng hai giây, rồi vô tình hỏi: “Em quen cậu ta à?”

“Thầy không có ý gì khác đâu, chỉ là nghe nói giới trẻ bây giờ hay lấy ảnh người quen làm hình nền, nên hơi tò mò.”

“Không phải là bạn trai em đấy chứ?”

Tôi ngẩn ra.

Bởi vì tôi hay lấy lý do bạn trai để giải thích cho việc không có mặt ở trường.

Nhưng thầy chưa bao giờ gặp.

Lâu dần, thầy có chút nghi ngờ.

Đầu óc tôi chợt nảy số, tôi sờ mũi: “Thầy… đoán đúng rồi ạ.”

Thầy “Ồ” một tiếng đầy ẩn ý.

Thầy không có phản ứng gì nhiều, nhưng hình như trở nên hòa ái hơn.

Hôm sau, trên đường đến nhà ăn, tôi lại nhận được điện thoại của thầy.

Giọng thầy khác hẳn mọi ngày, cười vui vẻ.

“Tri Du à, chưa ăn cơm đúng không?”

Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì: “Dạ chưa ạ, thưa thầy.”

“Cô giáo của em hôm nay nấu nhiều món ngon lắm, qua ăn cơm nhé?”

Tôi phanh kít lại, suýt nữa thì ngã vào bụi cỏ ven đường.

Tôi hoảng hốt: “Thôi ạ, thầy cứ ăn đi ạ…”

“Cô giáo em dậy sớm đi chợ từ sáng, háo hức cả buổi, làm tôm phượng hoàng, sư tử đầu cua, sườn xào chua ngọt…”

Hay lắm, đã thành công khơi dậy cơn thèm ăn của tôi.

Sự kỳ lạ trong lời nói bị tôi ném ra sau đầu.

Thầy nhiệt tình mời, là học trò sao có thể từ chối?

Có chuyện gì ăn xong rồi nói.

“Thầy gửi địa chỉ cho em nhé, em qua ngay ạ.”

2

Tôi đứng trước cửa, gần như chưa kịp bấm chuông.

Cửa đã mở.

“Là Tri Du đúng không? Mau vào đi, mau vào đi.”

Cô trước mặt tươi cười rạng rỡ.

Tôi định thần lại, nở một nụ cười.

“Con là Lâm Tri Du ạ, chào cô.”

“Gọi cô là dì được rồi, biết đâu chẳng mấy nữa lại đổi cách xưng hô.”

Cô cười không khép được miệng, tôi ngập ngừng không dám bước tiếp.

Cô nắm tay tôi, hét lớn vào bếp.

“Chung Thư Văn, gọi con trai anh ra đây cho tôi.”

Hả? Con trai? Con trai thầy cũng ở đây à?

Khoan đã, cả nhà họ ăn cơm gọi tôi đến làm gì?

Thầy lau khô tay, vội vàng chạy ra.

“Được rồi, bà xã.”

Tôi hơi buồn cười.

Không ngờ thầy Chung lại là người sợ vợ.

Giây tiếp theo, nụ cười của tôi cứng đờ trên mặt.

Thầy hùng hồn tuyên bố: “Con trai, bố mang bạn gái con về rồi này.”

“Mau ra đây!”

Bạn gái?

Chỉ tôi sao?

Học trò biến thành con dâu?

Không được đâu!

Thầy ơi, con dâu không thể nhận bừa được!

Đây là hình phạt cho kẻ đạo văn như tôi sao?

Nhưng không phải thầy biết tôi có bạn trai rồi ư…

Đầu óc tôi chợt lóe sáng, chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ.

“Bạn gái nào?”

“Con làm gì có…”

Giọng nói quen thuộc vang lên rồi ngừng lại.

Tôi thoáng thấy một bên mặt, theo phản xạ đội lại chiếc mũ trong tay.

Muốn khóc mà không có nước mắt.

Ai mà ngờ con trai thầy Chung lại họ Giang chứ?

Biết thế tối qua tôi không lười, chịu khó gội đầu.

Thậm chí vừa nãy cũng không về thay quần áo.

Áo khoác cởi ra.

Trên người chỉ mặc một chiếc áo phông cotton trắng và quần kẻ ca rô.

Giờ nghĩ lại mới thấy hơi giống đồ ngủ.

Có thể tìm cớ chuồn không?

Tường có kẽ nứt nào cho tôi chui vào không?

Đầu càng ngày càng cúi thấp.

Hơi ghen tị với con rùa, có thể rụt đầu vào mai.

Chuyện đáng sợ vẫn xảy ra.

“Bảo sao thằng nhóc này cứ không chịu về nhà, yêu đương cũng không nói với bố mẹ một tiếng, nếu hôm qua không nhìn thấy hình nền của Tri Du, bố mẹ vẫn bị con giấu đấy.”

Tai tôi đỏ bừng.

“Hình nền?”

“Đúng vậy, bố tận mắt nhìn thấy, con phải đối xử tốt với Tri Du đấy.”

Thầy ơi, thầy đừng nói nữa.

Quần sắp tụt đến nơi rồi.

Giang Nhượng nghiêng đầu, nhướng mày, nói từng chữ một.

“Ồ? Lâm-Tri-Du, bạn gái của tôi?”

Giọng điệu kéo dài kỳ lạ.

Năm đó là tôi không một lời từ biệt mà đá anh ta.

Ai nói cho tôi biết, gặp phải tình huống xấu hổ thế này phải làm sao đây?

Tôi cắn răng, ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt híp lại của Giang Nhượng.

Lòng như tro tàn mà chào hỏi.

“Hello, bạn trai, thật trùng hợp.”

Chắc hẳn tôi cười trông rất khó coi, đến cả cô cũng nhận ra điều bất thường.

“Hai đứa thân nhau thế rồi, chào hỏi gì nữa?”

“Có phải đột ngột quá không? Đừng căng thẳng, bọn cô chỉ là quá vui mừng, có chút sốt sắng thôi.”

Tôi sững người, đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của cô.

Bỗng cảm thấy lời nói dối này không thể tiếp tục được nữa.

Tôi hít sâu một hơi, đang chuẩn bị giải thích.

Cả người bị kéo vào một vòng tay mạnh mẽ.

“Bố mẹ, hai người dọa cô ấy sợ rồi.”

“Con cũng không cố ý giấu bố mẹ, là do hai người quá tò mò thôi.”

Khóe miệng thầy giật giật, không nhịn được dặn dò.

“Tri Du vẫn còn là sinh viên, sau này đừng chiếm dụng thời gian của con bé nữa.”

Tôi nhớ lại những lý do đã nói với thầy hôm qua và trước đó.

Từ từ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Giang Nhượng, cười gượng gạo.

“Cái đó…”

Không đợi tôi mở lời giải thích, thầy lại tò mò hỏi.

“Hôm qua hai đứa đi đâu chơi thế, con bé quên mang điện thoại, con cũng không biết cầm giúp nó à.”

Tôi không nhịn được nữa.

Thầy ơi, sao em nói gì thầy cũng tin thế?

Tôi nhanh nhảu đáp: “Thầy ơi, hôm qua bọn con đi leo núi, còn đi dã ngoại nữa ạ.”

“Dã ngoại? Ở đâu thế? Mẹ con mấy hôm trước còn nói muốn đi dã ngoại.”

Nụ cười cứng đờ trên mặt, sao lại còn có đoạn sau nữa…

“Ở…”

Đầu óc tôi tìm kiếm với tốc độ chóng mặt.

Tôi hận mình bình thường không chịu lướt mấy trang tin địa phương, chẳng biết gì cả.

Giang Nhượng lên tiếng cứu tôi: “Bố à, bố hỏi nhiều quá đấy.”

“Con đưa cô ấy đi rửa tay.”

Cô đẩy thầy: “Sao lắm chuyện thế, mau đi bưng cơm đi.”

3

Trong nhà vệ sinh, tôi thở phào nhẹ nhõm, thành khẩn cảm ơn.

Anh mở vòi nước rửa tay, lơ đãng nói.

“Tôi không giúp cô, tôi đang giúp bạn gái yêu quý của tôi.”

Tôi nghẹn lời, chuyện này đúng là tôi sai.

Nhưng trước mặt bạn trai cũ, khí thế tuyệt đối không thể thua.

“Nếu tôi biết anh là con trai thầy, tôi đã không nói về anh rồi.”

Anh khựng lại, ánh mắt sắc như dao.

“Vậy cô muốn nói ai?”

“Tôi…”

Hình như chẳng có ai để nói.

Anh khẽ thở dài.

“Nếu cô có bạn trai rồi, tốt nhất chúng ta nên giải thích rõ ràng ngay bây giờ.”

Tôi níu lấy áo anh, suýt nữa thì quỳ xuống.

“Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta cũng không thể chia tay ngay bây giờ được.”

“Vậy xin anh hãy đóng vai bạn trai tôi thêm một lúc nữa, làm ơn làm ơn.”

Tôi ngẩng đầu, để lộ ánh mắt đáng thương.

Anh nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, yết hầu chuyển động.

“Tôi không có hứng thú làm người thay thế.”

Tôi hơi khó hiểu: “Thay thế gì?”

Anh lơ đãng: “Không phải cô nói hôm qua ở cùng bạn trai sao?”

“Hôm qua tôi ở cùng chiếc giường của mình cả một ngày.”

Anh nhướng mày, toàn thân toát lên vẻ vui sướng:

“Vậy thì tôi miễn cưỡng đồng ý với cô vậy.”

“Được rồi, bạn trai.”

Anh khựng lại, dựa vào tường không nói gì nữa.

Sao người này đột nhiên biến thành nhà tư tưởng rồi?

Sao tai cũng đỏ lên thế này?

Tôi chẳng hiểu gì, lắc đầu.

Rửa tay xong.

Ánh mắt rơi vào giá treo khăn bên cạnh.

Ủa, vừa nãy Giang Nhượng dùng khăn nào nhỉ?

Đang do dự, một chiếc khăn phủ lên tay tôi.

“Cái này, bạn gái.”

“…”

4

Thầy từ trong bếp đi ra.

“Mau ăn đi, kẻo nguội.”

Tôi không tiếc lời khen ngợi: “Dì ơi, tay nghề của dì thật tuyệt.”

“Ngon thì ăn nhiều vào, con gầy quá rồi đấy.”

Cô giáo liên tục gắp thức ăn, bát tôi nhanh chóng chất cao như núi.

Tôi vội vàng ngăn lại.

“Không cần đâu ạ, dì ơi, thật sự đủ rồi.”

“Nếu muốn ăn con sẽ tự gắp.”

“Lần đầu đến, khó tránh khỏi có chút không tự nhiên.”

“Dì biết hết, không cần khách sáo với dì.”

Chiếc bát trước mặt thậm chí còn là bát tô.

To hơn cả tay tôi.

Thầm thở dài.

Con đâu có khách sáo đâu dì ơi.

Đến nhà người ta ăn mà không hết thì xấu hổ lắm!

Tôi hơi lo lắng.

Bên cạnh vang lên một tiếng cười khẩy.

Tôi hơi nghiêng đầu, Giang Nhượng chống cằm nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên.

Cô không hài lòng: “Con cười cái gì?”

“Con quên chưa gắp thức ăn cho Tri Du.”

Cuối cùng anh cũng nhấc đũa lên.

Tôi hơi hoảng, anh định làm gì?

Không phải lại định gắp thức ăn cho tôi đấy chứ!

Tôi vừa nhìn chằm chằm vào đôi đũa, vừa liếc mắt ra hiệu cho Giang Nhượng.

Đôi đũa lượn một vòng trên không trung, rơi vào bát tôi.

Gắp từng miếng thức ăn trong bát tôi đi.

Cô hỏi: “Giang Nhượng, con làm gì đấy?”

Anh mặt không đổi sắc: “Thứ nhất, cô ấy không ăn ớt xanh.”

“Thứ hai, cô ấy ăn như mèo ấy, thèm nhưng ăn không được nhiều.”

“Lượng thức ăn của mẹ có thể làm người ta bội thực đấy.”

Tim tôi chợt hẫng một nhịp.

Làm gì vậy, cứ như là hiểu rõ tôi lắm ấy.

Chúng tôi cũng chỉ yêu nhau nửa năm thôi mà.

Cô giáo vỡ lẽ, nhìn hai chúng tôi với ánh mắt như đang “ship couple”.

“Tri Du, dì vui quá, con cứ tự nhiên nhé.”

 

5

Tôi ngồi như trên đống lửa ở phòng khách.

Một bên là cô, một bên là thầy.

Giang Nhượng ngồi đối diện.

Để tránh ngượng ngùng, tôi chủ động tìm chủ đề.

“Dì ơi, Giang Nhượng theo họ dì ạ?”

“Đúng vậy, năm đó hai bác bốc thăm, bốc trúng ai thì theo họ người đó.”

“Vận may của dì khá tốt.”

“Hai đứa sau này nếu có con, họ gì cũng được, nhà bác không quan trọng chuyện này.”

Có thể thấy cô rất muốn có cháu rồi.

Nhưng mà, con trai cô không được…

Xem ra, anh vẫn chưa nói với bố mẹ.

Tôi nhìn Giang Nhượng với ánh mắt thương cảm.

Anh bắt gặp ánh mắt của tôi, vội cúi đầu.

Ôi, thật đáng thương…

Lo lắng đến mức tốc độ gọt hoa quả cũng nhanh hơn.

Tôi lịch sự mỉm cười, chuyển chủ đề.

“Tình cảm của dì và thầy tốt thật đấy ạ.”

“Hai chúng ta là bạn học cấp ba, quen nhau hơn ba mươi năm rồi.”

“Đúng rồi, con với thằng Nhượng quen nhau thế nào?”

Tôi buột miệng nói ra: “Quán…”

Lý trí quay về, điên cuồng vận dụng não bộ.

Tuyệt đối không thể nói là quen nhau ở quán bar khi chơi trò thật hay thách.

Ánh mắt thầy dò xét.

“Trên mạng thôi ạ, nếu thầy muốn biết quá trình, hôm nào đó con sẽ kể lại từ đầu đến cuối.”

Cạch một tiếng, một đĩa hoa quả được đặt trước mặt tôi.

Gọt sạch sẽ, cắt đều tăm tắp.

Ngay cả xơ trắng của quýt cũng được bóc đi.

Nhìn là biết đã làm không ít lần.

Điều này khiến tôi hơi hoảng hốt.

Tôi thích ăn hoa quả, nhưng lười gọt vỏ.

Hơn nữa còn thích cắt miếng, để có thể ăn một miếng hết luôn.

Lúc trước yêu nhau, anh thường xuyên làm việc này.

Nhưng bây giờ chỉ là giả vờ thôi…

Cô trêu chọc: “Ối chà, con trai, có một cái nĩa thôi, cái này là cắt cho Tri Du à?”

Tôi hơi ngượng ngùng.

Anh liếc tôi một cái, rồi từ từ lấy ra hai cái nĩa nữa.

“Vội gì chứ mẹ, con còn chưa bày xong.”

Cô chẳng thèm để ý.

“Tri Du, hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?”

“Khi nào có thời gian bảo Giang Nhượng đến nhà ra mắt, lễ nghi cần thiết phải có.”

“Còn một tháng nữa là nghỉ đông rồi, sắp đến Tết, hay là hai gia đình cùng ăn một bữa cơm cũng được.”

Tôi càng nghe càng hoảng.

Sao tiến độ lại đột ngột thế này?

Tôi cứng rắn nói: “Dì ơi, có phải…”

Giang Nhượng có chút bất đắc dĩ: “Mẹ, Tri Du còn chưa tốt nghiệp, mẹ vội gì chứ?”

Thầy hùa theo: “Cứ đợi Tri Du tốt nghiệp đã.”

“Trình độ luận văn của con bé này, tốt nghiệp cũng hơi khó đấy.”

“Cố lên nhé, con.”

Giang Nhượng bật cười thành tiếng.

Tôi lườm anh một cái.

Anh có biết luận văn khó thế nào không!

“Đừng cười nữa, con đi tiễn Tri Du về trường đi, phải an toàn đấy.”

Tôi định nói không cần.

Giang Nhượng đã đi đến cửa.

Thấy tôi ngẩn người, anh cao giọng.

“Không đi à?”

Tôi phản ứng lại, chào tạm biệt thầy và cô.

6

Vừa xuống đến dưới lầu, tôi đã lên tiếng.

“Anh về đi, không cần tiễn tôi đâu.”

“Bạn trai tiễn bạn gái, không phải là chuyện đương nhiên sao?”

Tôi nhắc nhở anh: “Tình hình thực tế là bạn trai cũ và bạn gái cũ.”

“Lâm Tri Du, sao cô vừa ra khỏi cửa đã trở mặt không nhận người quen thế?”

Anh lười biếng vòng tay ra sau đầu: “Mẹ tôi đã ra lệnh rồi, tôi phải đưa cô đến tận ký túc xá.”

“Nhưng tôi có xe.”

“Vậy cô chở tôi.”

Tôi vỗ vỗ chiếc xe điện cũ nát trước mặt.

Đầu xe thậm chí còn được tôi cố định bằng băng dính.

“Anh chắc chắn muốn ngồi?”

“…Chắc chắn.”

Tôi phóng xe như bay.

Anh co rúm người ở yên sau trông cực kỳ buồn cười.

Đôi chân dài không có chỗ để.

Cả chiếc xe xóc nảy liên tục.

Một cái ổ gà nhỏ cũng có thể làm xe nảy cao nửa mét.

Anh đột ngột ôm chặt eo tôi: “Lâm Tri Du, hay là để tôi chở cô?”

Tôi vặn vẹo người, muốn anh bỏ tay ra.

“Yên tâm, xe này chất lượng tốt lắm, tôi đi ba năm rồi.”

Giây tiếp theo, một cái ổ gà lớn.

Cả chiếc xe mất kiểm soát, tôi bay người ra ngoài.

Khi tôi kịp phản ứng, đã được Giang Nhượng ôm vào lòng.

Rầm một tiếng ngã xuống đất.

Anh ở sau lưng khẽ rên một tiếng.

Tôi cố gắng bò dậy, sờ soạng người anh.

“Đừng sờ nữa, tôi không sao.”

Giọng anh hơi khàn, nhưng tôi không để ý.

Bởi vì tôi đã nhìn thấy chiếc xe của mình.

Lốp xe, đầu xe, thân xe, tách rời thảm hại.

Hu hu, muốn khóc.

“Xe của cô… chất lượng tốt thật đấy.”

Anh dám cười tôi à, nếu không phải anh cứ đòi ngồi sau, chiếc xe màu hồng nhỏ bé của tôi có thảm thế này không!

Tôi quay đầu lại, trợn mắt: “Đều tại anh, anh đi sửa đi!”

Anh cũng không phủ nhận, đứng dậy đi đến trước mặt tôi.

Lấy điện thoại ra bấm bấm: “Chuyển rồi đấy.”

Tôi cầm điện thoại lên xem, khí thế lập tức biến mất.

Tròn một vạn.

Tôi do dự nói: “Tiền sửa không cần nhiều thế đâu.”

 

Dù sao xe của tôi chỉ đáng giá năm trăm tệ.

“Tôi bảo cô mua xe mới, cô mà còn đi cái xe này nữa, sớm muộn gì cũng tự ngã chết.”

Tôi nghẹn lời: “Không thể mong tôi tốt đẹp hơn một chút à.”

Anh cười khẩy, lẩm bẩm: “Cô đá tôi, tôi không hận cô là may lắm rồi.”

Tôi sững người, ngước mắt nhìn anh.

Sao vành mắt này lại đỏ lên thế.

Lúc chia tay không phải nhanh lắm sao?

Ánh mắt rơi xuống cổ tay anh, tôi chợt hiểu ra.

Là đau.

“Bị thương sao không nói?”

“Đi thôi, đưa anh đến phòng y tế trường.”

“Vết thương nhỏ này, xì…”

Tôi nhíu mày: “Có đau không?”

“Còn cố nữa tôi mặc kệ anh đấy.”

Anh vội nắm lấy tay tôi: “Đau…”

Bác sĩ khử trùng, băng bó cho anh.

Tôi ôm tay anh kiểm tra đi kiểm tra lại.

Giang Nhượng cúi đầu nhìn tôi, yết hầu chuyển động: “Lâm Tri Du, cô lo lắng cho tôi à?”

Tôi tặc lưỡi: “Biết dùng từ không đấy, đây gọi là áy náy.”

“Lúc đi còn lành lặn, kết quả lại ôm cánh tay bị thương về nhà.”

Anh cụp môi xuống: “Yên tâm, lát nữa tôi về chỗ ở của mình.”

Tay tôi khựng lại: “Anh về đâu không cần báo cáo với tôi.”

Anh im lặng, mãi cho đến khi đi đến dưới lầu ký túc xá.

“Lâm Tri Du, rốt cuộc tại sao cô lại chia tay?”

Giọng nói có chút thờ ơ, tôi dừng bước.

“Bởi vì anh…”

Lý do này thật khó nói, từ ngữ mắc kẹt trong cổ họng không thể nào nói ra được.

Lạ thật, ba năm trước không phải anh đồng ý rất thuận lợi sao?

Nguyên nhân không phải nên tự hiểu sao?

“Bởi vì cái gì?”

Tôi đánh giá anh từ trên xuống dưới, có chút căng thẳng.

“Anh không quên được tôi đấy chứ?”

Giang Nhượng lại trở về vẻ lạnh lùng: “Hừ, sao có thể?”

Tôi vỗ ngực: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Ánh mắt anh nhìn tôi càng thêm oán trách.

Tôi hoàn toàn không để ý, nhẹ nhàng an ủi anh.

“Chúc anh sớm tìm được cô gái không chê anh.”

Đẹp trai thì sao chứ?

Chỉ được cái mã.

Tôi thì không được rồi.

Chỉ có thể dùng làm hình nền thôi.

7

Luận văn lớn thật sự đau đầu.

Luận văn nhỏ cũng không biết sửa bao nhiêu lần mới gửi đi được.

Đột nhiên lướt thấy một bài hát chế.

Rất hợp tâm trạng.

Tôi chia sẻ lên vòng bạn bè, chặn nhóm của thầy đi.

[Dù em sửa thế nào cũng không thể làm thầy hài lòng.]

[Sửa đi sửa lại rốt cuộc ai còn có thể logic rõ ràng.]

[Có nên lấy bản nháp sửa lần đầu đi thử dò xét thầy không.]

…….

Bình luận nhận được một chuỗi đồng cảm.

Một bình luận đặc biệt chói mắt.

[Khuyên là không nên, ông ấy rất nghiêm túc.]

Toi rồi, hôm qua vừa kết bạn lại với Giang Nhượng.

Quên điều chỉnh rồi.

Hàm răng đang nhe ra lập tức thu lại.

Tôi run rẩy mở khung chat.

[Con cừu lười biếng đáng thương.jpg]

[Có thể coi như không nhìn thấy không?]

Giang Nhượng trả lời ngay lập tức: [Không thể lắm.]

Lời này tức là có hy vọng.

[Điều kiện anh cứ ra, miễn là tôi làm được.]

Ba phút sau, cuối cùng anh cũng trả lời.

[Được, nợ đấy.]

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

[Khó thế, hay là để tôi xem giúp cô?]

[Anh có học cao học đâu, xem hiểu luận văn được không?]

[Luận văn tốt nghiệp đại học xuất sắc.jpg]

Được rồi, cũng có chút bản lĩnh.

Luận văn đại học của tôi, dựa vào khả năng chém gió.

Nhưng tôi nghĩ lại, thở dài.

[Không cần đâu, nếu để bố anh biết, cả hai chúng ta đều không yên đâu.]

Anh cũng không cố chấp nữa.

[Ngày mai còn phải sửa luận văn à?]

[Thuê nhà rồi, mai chuyển.]

[Có cần giúp không?]

[Không cần.]

Anh không trả lời nữa.

Tôi không để ý.

8

Nhà là anh trai tôi giúp thuê.

Đến nhà thuê, tôi háo hức đi xem một vòng.

“Hai phòng ngủ một phòng khách, có nhỏ không?”

“Không nhỏ không nhỏ, có một mình em ở, cần lớn làm gì.”

“Anh nhờ bạn thuê hộ, an ninh khu này tốt.”

“Em là con gái, ở đây tương đối an toàn.”

Anh trai tôi đột nhiên nghiêm mặt:

“Nhưng ban đêm, vẫn không nên ra ngoài, anh giấu bố mẹ thuê nhà cho em đấy, em phải ngoan ngoãn, nếu không cả hai chúng ta đều không yên đâu.”

“Biết rồi ạ, em sẽ cẩn thận.”

Tôi đi vào phòng ngủ, sờ sờ giường.

Không tệ, khá mềm.

Điện thoại reo, là Giang Nhượng gọi.

Anh tìm tôi có chuyện gì?

Không phải thầy cô phát hiện ra rồi chứ?

Tôi vội vàng nghe máy, đầu dây bên kia không có tiếng.

Đúng lúc anh trai tôi cầm vỏ chăn đi vào.

“Anh giặt rồi, có muốn lồng bây giờ không?”

Thấy tôi đang nghe điện thoại, anh ấy ngẩn ra.

 

Tôi ra hiệu không sao.

“Lồng đi.”

Tôi lại nghĩ nghĩ: “Thôi, anh đừng lồng nữa, lát nữa em tự làm.”

Cuối cùng trong điện thoại cũng vang lên giọng nói của Giang Nhượng.

Giọng nói vừa khàn vừa căng thẳng.

“Lâm Tri Du, cô đang làm gì đấy?”

“Tôi…”

Không chú ý, va vào góc giường.

Đau đến mức tôi chảy nước mắt, điện thoại cũng bay ra ngoài.

Tôi hít một hơi khí lạnh: “Đau quá.”

Anh trai tôi vội vàng đi tới: “Anh xem nào.”

Mắt cá chân bị anh trai xoay lại.

Tôi cứ r*n rỉ: “Nhẹ thôi! Anh! Anh!”

“Chắc là sưng rồi, mai em đi lại sẽ hơi khó chịu đấy.”

Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.

Tôi và anh trai đều sững sờ.

Nhà vừa mới thuê, ai đến được chứ?

“Lâm Tri Du! Mở cửa!”

Tim tôi đập thình thịch vì sợ hãi.

Ánh mắt rơi vào chiếc điện thoại cách đó không xa.

Một giọng nói phát ra từ đây.

Giọng nói kia là ở…

Hay lắm, anh trai tôi đã mở cửa rồi.

Đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi.

“Anh là… bạn của Tiểu Tri?”

Giang Nhượng mím chặt môi, hai mắt đỏ ngầu, hơi thở nặng nề.

Vượt qua anh trai tôi, nhìn chằm chằm vào tôi.

Cảm giác như tôi là tội nhân tày trời.

“Tôi đã nói rồi, tôi không làm người thay thế.”

Biết anh hiểu lầm, mắt tôi nháy đến co giật.

Anh vẫn không nhận được tín hiệu nào.

Nắm chặt tay: “Không phải cô nói cô không có bạn trai sao?”

Anh trai tôi đưa một tay ra, ánh mắt trầm xuống.

“Chào anh, tôi là anh trai của Lâm Tri Du, Lâm Xuyên.”

“Cùng bố cùng mẹ.”

Giọng nói của Giang Nhượng đột ngột dừng lại.

Biểu cảm vỡ vụn, không thể tin được nhìn tôi.

Tôi nhún vai.

Anh nhìn chằm chằm Lâm Xuyên, thăm dò gọi một tiếng: “Anh?”

Anh trai tôi không đáp lại, nghiêng người cho Giang Nhượng vào.

“Anh đi dọn dẹp, hai đứa nói chuyện đi.”

Anh cúi đầu đi đến trước mặt tôi, giống như một chú chó con phạm lỗi.

Vành mắt vẫn còn đỏ, nhưng đã thu lại hết cơn tức giận.

“Vậy vừa nãy hai người…”

Tôi ngây thơ chỉ vào mắt cá chân.

“Va vào, đau lắm.”

Biểu cảm của anh trở nên vừa hối hận vừa đau lòng.

9

Giang Nhượng chủ động đảm nhận việc nhà.

Tôi đứng dậy muốn giúp, anh bảo tôi ngồi yên đừng động đậy.

Bóng dáng trong phòng khách bận rộn.

“Cái này để đâu?”

“Cái kia thì sao?”

“Để đây được không?”

Ngay cả con cá sống anh trai tôi mua cũng được anh làm sạch sẽ.

Tôi có chút bối rối.

Điều này khiến tôi có ảo giác mình vẫn là bạn gái của anh.

Anh trai tôi đi đến bên cạnh: “Bạn trai?”

Tôi thở dài một tiếng: “Bạn trai cũ kiêm con trai thầy hướng dẫn.”

Anh trai tôi quả quyết: “Nó vẫn còn thích em.”

Tôi gật đầu, buồn bã nói: “Nhìn ra rồi.”

“Tại sao chia tay, em không thích nó nữa à?”

“Hình như cũng không phải, chỉ là…”

Lâm Xuyên ném ánh mắt nghi ngờ.

Lúc này, Giang Nhượng gọi chúng tôi ăn cơm.

Anh trai tôi đỡ tôi đi qua.

Dưới ánh mắt mong đợi của Giang Nhượng, cuối cùng anh trai tôi cũng gật đầu.

“Tay nghề không tệ.”

Mắt Giang Nhượng sáng lên, u ám tan biến.

“Cảm ơn anh.”

“Quên chưa tự giới thiệu, em tên Giang Nhượng, 26 tuổi, học ngành máy tính, cùng bạn mở một công ty game, hiện tại kinh doanh khá tốt, cao 1m88, thể…”

Tôi ho khan một tiếng.

Giang Nhượng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Anh trai tôi đột nhiên bật cười: “Tôi cũng tự giới thiệu một chút, tôi tên Lâm Xuyên, 33 tuổi, là bác sĩ, làm việc tại Bệnh viện Nhân dân Số 1.”

“Bác sĩ, là một nghề tốt.”

Giang Nhượng tươi cười, rõ ràng không nhận ra anh trai tôi.

Cũng phải, anh trai tôi khám bệnh cho bệnh nhân đều đeo khẩu trang.

Để tránh anh ấy sau này xấu hổ.

Tôi bổ sung: “Anh trai tôi rất nổi tiếng ở khoa nam học.”

Hai chữ “nam học” được tôi nhấn mạnh.

Anh trai tôi nghi ngờ liếc nhìn tôi, còn nụ cười của Giang Nhượng thì cứng đờ.

Người đang hoạt bát đột nhiên im lặng.

Anh trai tôi đột nhiên lên tiếng: “Giang Nhượng, vừa nãy anh đã muốn nói, hình như gặp cậu ở đâu rồi?”

Giang Nhượng cười gượng gạo: “Chắc là có duyên gặp trên đường thôi ạ.”

Sau bữa cơm, Giang Nhượng có việc gấp vội vã rời đi.

Tôi cứ thở dài mãi.

Thầy cô biết chuyện chắc cũng sẽ rất buồn.

Thời gian đó anh trai tôi bị đau dạ dày.

Bệnh viện cách nhà xa, buổi trưa không muốn đi lại vất vả.

Mẹ tôi liền ở nhà nấu cơm, nhờ tôi mang cơm cho Lâm Xuyên.

Vừa đi đến cửa khoa của anh trai, đã nhìn thấy một chàng trai trẻ cầm đơn thuốc đi ra.

Dù anh ấy đeo khẩu trang, tôi vẫn nhận ra đó là Giang Nhượng.

Cả vành mắt đều đỏ hoe.

Tôi ngây người nhìn tên khoa.

Trong lòng dâng lên dự cảm không lành.

Không thể nào…

 

Đợi Giang Nhượng rời đi, tôi đưa hộp cơm cho anh trai.

Tôi muốn hỏi gì đó, nhưng lại ngập ngừng.

Sau khi anh trai tôi rời khỏi chỗ ngồi, máy tính không tắt.

Tôi liếc nhìn màn hình, tên bệnh nhân Giang Nhượng, chẩn đoán rối loạn chức năng.

Không thể tin được nhìn đi nhìn lại mấy lần.

Tôi cảm thấy trời sập rồi.

Tuy chúng tôi mới ở bên nhau nửa năm, nhưng mọi mặt anh đều rất tốt.

Sao cuối cùng lại là bình hoa di động chứ!

Tôi do dự mấy ngày.

Mấy ngày đó tâm trạng anh rất tệ.

Tôi cũng không dám hỏi.

Một đêm nọ cắn răng.

Thăm dò đề nghị chia tay, kết quả anh đồng ý.

10

Buổi tối nằm trên giường.

Nghĩ đến Giang Nhượng, làm sao cũng không ngủ được.

Mở Tiểu Hồng Thư, lướt thấy ảnh cơ bụng.

Tôi mạnh dạn bình luận trong khu vực bình luận.

[Xem cơ bụng của anh rồi, có thể xem bên dưới của anh không?]

Nhận được rất nhiều hahaha, chị em đúng là đỉnh.

Tôi đang cười, một bình luận được nhiều lượt thích đẩy lên đầu.

Ai cũng bảo tôi mau xem, khắp nơi hóng chuyện.

[Không được xem của anh ấy, của tôi cho em xem.]

Nụ cười cứng đờ trên mặt tôi.

Tôi bấm vào trang cá nhân, trống trơn.

Ngay cả tên cũng chưa đặt.

Người này là ai?

Không nghĩ ra là ai, nên lười nghĩ.

Trả lời: [Được thôi, xin xem.]

Không lâu sau, điện thoại reo.

Không phải từ Tiểu Hồng Thư, mà là từ WeChat.

Tin nhắn hình ảnh Giang Nhượng gửi đến.

Lông mày tôi giật mạnh.

Hít sâu một hơi, mở ra.

Là ảnh anh ấy chụp từ cổ áo xuống.

Thậm chí còn tự chiếu đèn cho mình.

Tim chết lặng, tài khoản đó là của Giang Nhượng.

Sao anh ấy biết tài khoản của tôi?

Chẳng lẽ anh ấy theo dõi tôi?

Phải nói rằng, thân hình này thật sự rất đẹp!

Tôi không kiểm soát được bàn tay hư hỏng của mình, phóng to hết lần này đến lần khác.

Đường nhân ngư men theo cơ bụng kéo dài đến cạp quần.

Tôi nuốt nước bọt.

Vốn dĩ đã không ngủ được vì anh ấy.

Bây giờ càng không ngủ được hơn.

[Còn muốn xem xuống dưới nữa không?]

Tôi hừ lạnh, người bị rối loạn chức năng thì có gì đáng xem?

Tôi vận dụng những câu nói hot trên mạng, gõ lia lịa một tràng trả lời.

[Trăng tối nay to thật đấy.]

[Nói đến to, chỗ đó của anh…]

[Hơi bị trái nghĩa.]

Giang Nhượng trả lời ngay lập tức: [?]

[Câu này đúng là hơi gượng ép.]

[Nói đến cứng, chỗ đó của anh…]

[Hơi bị trái nghĩa.]

Giang Nhượng: [?]

[Câu này còn hơi thô tục.]

[Nói đến thô, chỗ đó của anh…]

[Đúng là hơi bị trái nghĩa.]

Lần này Giang Nhượng hoàn toàn không trả lời tôi nữa.

Tôi mãn nguyện.

Vui vẻ lướt video.

Xem vài video, chuông cửa reo.

Trong khoảnh khắc tôi nổi da gà.

Không phải ngày đầu tiên chuyển ra ngoài ở đã bị kẻ xấu tìm đến đấy chứ?

Trong đầu hiện lên vô số tin tức xã hội.

Càng nghĩ càng run.

Điện thoại lại reo, là Giang Nhượng gọi.

Đột nhiên cho tôi chút cảm giác an toàn.

Tôi vội vàng bắt máy: “Là tôi, tôi ở ngoài cửa.”

“Hành lang có đèn, cô có thể nhìn thấy tôi qua mắt mèo.”

Tôi sững người, đi dép lê ra mở cửa cho anh.

“Sao anh lại đến đây?”

“Còn đến…” nhanh thế.

Tôi bị kẹp tay ấn vào tường.

Giọng anh hơi dồn dập, khóe mắt đỏ lên.

“Tôi đến để cô tận mắt xem xem có đúng như lời cô nói không.”

Nhớ lại những lời mạnh dạn vừa rồi, tôi không hiểu sao có chút chột dạ.

“Anh… biến thái!”

Tôi đẩy anh, không đẩy được.

Anh ghé sát vào tai tôi, có chút tủi thân.

“Rốt cuộc tại sao cô lại nghĩ như vậy?”

Hơi thở phả vào tai, có chút nóng rực.

Anh có phải cảm thấy bị đả kích không.

Tôi tránh ánh mắt anh, an ủi anh.

“Chỉ là một câu nói đùa trên mạng thôi.”

Anh nheo mắt, véo cằm tôi, buộc tôi phải đối diện.

“Lâm Tri Du, cô không đúng lắm.”

Tôi hơi hoảng, mạnh mẽ đẩy anh một cái.

“Tôi làm sao?”

Tôi vội vàng muốn đi, kết quả vì vết thương ở mắt cá chân.

Ngã về một bên.

Anh nhanh tay lẹ mắt, bế tôi lên.

Cả người treo trước ngực anh.

Trong nhà có máy sưởi, tôi mặc một chiếc váy ngủ mỏng.

Lần này, tôi cảm nhận rõ ràng.

Đầu óc tôi hỗn loạn.

Tôi nuốt nước bọt, ngơ ngác nói: “Không phải anh không được sao…?”

Anh hiểu tôi đang nói gì, tức đến bật cười.

“Tôi nói mình không được lúc nào?”

 

“Hay là anh chữa khỏi rồi?”

“Lâm Tri Du! Tôi chưa bao giờ không được, cô đang nói linh tinh cái gì thế?”

Xong rồi, chọc giận anh rồi.

Tôi nhảy khỏi người anh, đã thế thì thôi.

“Tôi đều nhìn thấy rồi, anh khám ở khoa của anh trai tôi.”

Biểu cảm của anh lập tức cứng đờ: “Cô biết hết rồi?”

Tôi gật đầu.

Anh hít sâu một hơi: “Tôi không có bệnh.”

“Tôi nhìn thấy đơn thuốc rồi, trên đó ghi rõ ràng.”

Anh nhìn chằm chằm vào tôi.

“Đơn thuốc đó sai rồi, hệ thống bị lỗi, nhầm với bệnh nhân trước đó.”

“Hôm đó tôi suýt bị anh trai cô dọa chết đấy!”

“Không đúng, Lâm Tri Du, cô chia tay với tôi vì chuyện này à?”

Tôi có chút chột dạ, không dám nhìn anh.

Lẩm bẩm: “Vậy không phải anh cũng đồng ý rồi sao?”

Yết hầu anh chuyển động, dường như có chút hối hận.

“Trước đây cô đều gọi tôi là bảo bối.”

Tôi không hiểu: “Hửm?”

Ánh mắt anh có chút ảm đạm.

“Mấy ngày đó cô đột nhiên không gọi nữa, tôi tưởng cô đã chán rồi.”

“Cho nên…”

Anh không nói hết, nhưng tôi đã hiểu.

Bởi vì đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng.

Cho nên lúc chia tay, anh không nói gì mà đồng ý.

Trong lòng có chút không thoải mái.

Tôi ho khan một tiếng: “Vậy thì miễn cưỡng giả thành thật đi!”

Mắt Giang Nhượng sáng lên, lại có chút ngượng ngùng.

“Cô nói nâng cấp là nâng cấp, thế thì tôi mất mặt lắm?”

“Được, vậy tôi rút lại.”

Anh lập tức mặt buồn thiu: “Tôi sai rồi, đừng rút.”

11

Mười lăm phút sau, chúng tôi nằm trên cùng một chiếc giường.

Bởi vì phòng khách chỉ có một cái đệm, ngay cả chăn cũng không có.

Không khí rõ ràng lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Tuy chúng tôi đã yêu nhau nửa năm, nhưng thật sự rất trong sáng.

Ngoài nói chuyện phiếm thì cũng chỉ là nói chuyện.

Nhiều nhất là hôn môi.

Chưa từng tiếp xúc như thế này.

Cũng không biết là do máy sưởi quá nóng.

Hay là do đắp chăn dày quá.

Trên người có chút nóng nực.

Tôi không nhịn được nói: “Anh có nóng không?”

“… Hơi hơi.”

Giọng anh rất không ổn.

Tôi nghiêng đầu nhìn, thấy anh còn nóng hơn tôi, toát cả mồ hôi trán.

Lên tiếng hỏi: “Anh sao thế?”

Anh không lên tiếng.

Tôi có chút lo lắng, dịch người sang phía anh.

Đưa tay muốn sờ trán anh, anh đột ngột lật người đè tôi xuống dưới.

Ánh mắt sâu dần, nói năng lắp bắp.

“Lâm Tri Du.”

“Em… thật sự ngốc hay giả ngốc thế?”

Cơ thể anh rất nóng.

Tôi phản ứng lại, tai đỏ bừng.

“Anh, anh có muốn đi tắm nước lạnh không?”

Anh thở dài một hơi, vùi đầu vào cổ tôi.

“Sau này bớt xem mấy thứ linh tinh đi, mùa đông tắm nước lạnh, em muốn tôi chết cóng à?”

Tôi liếm liếm môi: “Hay là, tôi giúp anh…”

Mười phút sau, tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, rơi vào trầm tư.

Anh lặng lẽ ôm tôi từ phía sau, tôi không lên tiếng.

Mãi cho đến lúc sắp ngủ thiếp đi, tôi đột nhiên nhớ ra.

“Nếu anh không có bệnh, vậy anh đến chỗ anh trai tôi làm gì?”

Anh sững người, vô cùng tủi thân.

“Em tin tôi đi, chuyện này không phải do khả năng của tôi.”

12

Kỳ nghỉ đông, tôi đi xe đến đón Giang Nhượng.

Vẫn là xe hai bánh, nhưng là loại cao cấp.

Đến hơi sớm, tôi định lên lầu tham quan một chút.

Vừa ra khỏi thang máy, một người từ xa đến gọi tôi một tiếng: “Chị dâu!”

Tôi quay đầu nhìn lại, lờ mờ nhận ra đó là bạn của Giang Nhượng.

Tóc nhuộm một nửa đỏ, một nửa vàng.

Trên người mặc một chiếc áo màu xanh lá cây, trông như đèn giao thông.

“Chị dâu, chị đến tìm anh Giang à?”

Tôi cười hề hề chào hỏi: “Chào cậu, cậu… thật thời trang.”

Cậu ta có chút kinh hãi: “Chị đừng hiểu lầm, tuyệt đối không phải côn đồ đâu!”

Sau đó ngại ngùng gãi đầu: “Bạn gái em nhuộm đấy, thử xem màu nào đẹp, để cô ấy đi nhuộm.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Không hiểu lầm, yên tâm.”

“Chị dâu, anh Giang đang họp, em ngồi đợi cùng chị một lát nhé.”

“Uống cà phê không ạ, hạt cà phê lần này mua thơm lắm, em pha cho chị một ly nhé.”

Tôi ngại ngùng gật đầu: “Được thôi, cảm ơn.”

“Cảm ơn gì chứ, em còn phải cảm ơn chị quay lại đấy, anh Giang gần đây làm việc hăng hái lắm, năm con trâu kéo cũng không lại.”

Cậu ta đặt ly cà phê trước mặt tôi: “Chị dâu, chị không biết đâu, năm đó sau khi chị chia tay, em đi uống rượu với anh ấy, anh Giang khóc như cái ấm nước sôi ấy, nước mắt nước mũi tèm lem người em.”

Tôi sững người: “Anh ấy đau lòng thế sao?”

“Chứ sao nữa, tin nhắn WeChat đồng ý chia tay là em gửi đi đấy, anh ấy nói mình không dám bấm, kết quả bấm xong anh ấy ôm điện thoại ngồi cả đêm.”

Trong lòng đột nhiên vừa chua vừa xót.

Tôi cụp mắt xuống: “Vậy sao anh ấy không hỏi tôi?”

Người bạn này đúng là kẻ lắm mồm.

“Em cũng không hiểu lắm, có lẽ tình yêu khiến người ta nhút nhát.”

“Năm đó, anh ấy vừa vào quán bar, đã nhất kiến chung tình với chị rồi.”

“Nhất kiến chung tình?”

“À anh Giang không nói với chị à… Có phải em… nói nhiều quá rồi không?”

Cậu ta cười gượng gạo.

Tôi ra hiệu không sao, có tôi gánh.

Hôm đó tôi và bạn bè chơi trò thật hay thách.

Đến lượt tôi chịu phạt, tôi chọn thách.

Nội dung là tìm một người khác giới lạ mặt trong quán búng trán.

Tôi quét mắt một vòng, chỉ có Giang Nhượng ở quầy bar trông có vẻ dễ nói chuyện.

Tôi đi tới, vừa đến bên cạnh anh, căng thẳng hỏi: “Chào anh, búng…”

“Được, nói chuyện*.”

*Chữ “búng” và “nói chuyện” trong tiếng Trung đồng âm. Nguyên văn: 谈 – tán, đồng âm với 弹- tán

Tôi sững người, anh quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi.

“Nói chuyện, được thôi.”

Tuy không biết tại sao anh đồng ý nhanh như vậy.

Nhưng tôi cảm thấy anh thật sự là người tốt.

Vô cùng cảm kích.

Thế là dưới sự chú ý của anh, tôi đưa tay ra búng vào trán anh một cái.

Nhân tiện cúi nửa người, thành khẩn cảm ơn.

Anh như thể vừa phản ứng lại, lúng túng uống mấy ngụm rượu.

“Không cần cảm ơn, chỉ là búng trán thôi mà, đơn giản.”

Sau đó chúng tôi kết bạn WeChat, tôi càng ngày càng thèm thuồng những bức ảnh trên vòng bạn bè của anh.

Chuyện yêu đương cũng là tôi đề nghị trước.

Lúc đó không hiểu, hóa ra từ “nói chuyện” anh nói và chữ tôi nói không phải cùng một chữ.

“Đến sớm thế, sao không nhắn tin cho tôi?”

Tôi hoàn hồn.

Người bạn của anh chột dạ bỏ chạy: “Anh Giang, anh với chị dâu về đi, em đi làm việc đây.”

Giang Nhượng có chút nghi ngờ: “Hôm nay có việc gì đâu?”

Tối hôm đó, tôi kiểm tra hàng.

Vào lúc anh vui vẻ nhất.

Tôi nhướng mày, ghé sát vào tai anh, nói từng chữ một.

“Nhất-Kiến-Chung-Tình?”

Anh khựng lại, nghiến răng: “Bảo sao thằng nhóc này hôm nay kỳ lạ thế?”

Thấy tôi cứ cười mãi, anh đột ngột cử động.

“Chuyện khác để mai nói.”

“Tối nay tôi phải chứng minh trình độ của mình cho tốt.”

13

Dịp Tết, mong ước của cô cuối cùng cũng thành hiện thực.

Cô cười vui vẻ, thầy cũng hớn hở.

Hai gia đình ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm.

Anh trai tôi ngồi bên cạnh, thấp giọng nói.

“Đúng rồi, anh nhớ ra Giang Nhượng rồi.”

“Hôm đó in nhầm bệnh án, nó bị dọa đến mức nước mắt không ngừng chảy, giấy trên bàn không đủ cho nó lau.”

Nghĩ đến cảnh Giang Nhượng khóc lóc trước mặt anh trai tôi, có chút buồn cười một cách kỳ lạ.

Đây chắc hẳn là ký ức anh muốn xóa bỏ nhất.

Tôi nhớ ra, hỏi: “Hôm đó rốt cuộc anh ấy bị sao thế?”

Anh trai tôi ho khan một tiếng, sắc mặt có chút không tự nhiên.

Nói lí nhí bốn chữ: “Dùng tay quá độ.”

Lúc đó mẹ tôi đang gọi, tôi không hiểu.

Đến tối nằm trên giường, tôi ấn chặt bàn tay không yên phận của anh.

“Hôm nay không muốn.”

Anh có chút tủi thân, nắm lấy tay tôi: “Vậy em dùng tay giúp anh đi.”

Trong đầu đột nhiên nhớ lại lời anh trai tôi nói, suy nghĩ một chút.

Lật người đè Giang Nhượng xuống dưới, nheo mắt.

“Trước đây mỗi tối anh gọi điện thoại thoại với em rốt cuộc đang làm gì?”

Lúc đó mỗi tối anh đều gọi điện thoại cho tôi.

Bảo tôi nói chuyện với anh.

Ngay cả khi ngủ thiếp đi, cuộc gọi cũng không ngắt.

Anh có chút lắp bắp, ánh mắt né tránh: “Nói… nói chuyện với em chứ sao…”

Tôi đã không tin anh nữa rồi.

Tay luồn vào vạt áo anh, tham lam sờ lên cơ bụng anh.

Càng ngày càng xuống dưới.

“Sau này vẫn là đừng dùng tay nữa.”

Tôi vỗ vỗ, ra lệnh: “Tắt đèn cho em.”

Trong phòng tối đen.

Loạng cha loạng choạng, loạng qua loạng lại.

Không nên nghe, không nên nhìn.

 

 

====HOÀN===

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play