Ân Văn Hiên ngồi đối diện với Triệu Hiểu Bân. Hắn cũng vừa tan làm, bây giờ thì tây trang bảnh bao, giày da bóng loáng, ngồi ăn ở chỗ này, làm ai cũng phải liếc mắt nhìn. Dù sao thì Ân Văn Hiên cũng mang cái khí chất “ngồi lâu ở vị trí cao”, chỉ cần liếc một cái là thấy ngay đây là nhân vật lớn.
Còn người ngồi đối diện hắn – Triệu Hiểu Bân – thì trông thư sinh đẹp trai, da trắng như bạch tuyết, đôi mắt đào hoa giờ phút này mang theo một chút buồn buồn u oán, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy thương: “Không biết anh đẹp trai đang phiền lòng chuyện gì vậy ta?” Nhìn là thấy xứng danh kiểu “mỹ nhân khiến người ta thương xót”.
( .....waooo, đây là lần đầu tác giả miêu tả Triệu Hiểu Bân mlem như vậy thì bảo sao Ân Văn Hiên không mê, dù ảnh hơi ngốc chút chút...)
Ân Văn Hiên cởi từng chiếc cúc áo vest, rồi vắt áo khoác lên tay ghế. Áo sơ mi trắng như tuyết. Hắn tháo cà vạt xuống, rồi cởi hai cái cúc áo trên cùng. Cúc tay áo cũng được tháo luôn, rồi xắn tay lên tới khuỷu.
Lúc này hắn “ngồi thoải mái” hơn tí, nhưng người ngoài nhìn vô vẫn thấy ra dáng… như đang chủ trì một hội nghị lớn!
Nghe Triệu Hiểu Bân nói xong, Ân Văn Hiên mới từ tốn bảo:
– “Anh biết trong lòng em ấm ức. Em cũng đã cống hiến cho Thiên Thịnh Giải Trí bao nhiêu năm, vậy mà Hứa Tinh Kiều mới vào công ty được bao lâu đã đá em ra. Cũng thật làm mất mặt ghê. Bao nhiêu năm tâm huyết trôi như nước, hầy… anh biết em khó chịu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play