Hoàng Bằng Thiên xách một chiếc giày của Trác Thiếu Ương tới, Trác Thiếu Ương nói cảm ơn với anh ta. Sau đó anh nhét bàn chân trắng bóc vào đôi dép lê, cái móng chân cái hồng mịn như ngọc trai. Hứa Tinh Kiều liếc mắt nhìn nhàn nhạt, thầm nghĩ: Trác Thiếu Ương đúng là được ông trời ưu ái.
Trác Thiếu Ương né người đi vào nhà, Hứa Tinh Kiều cũng theo sau, thay giày xong thì vào bếp, mặc tạp dề vào, bắt đầu bật máy lau sàn, làm việc nhà. Không thể để Bắc Bắc không có nhà mà nhà vệ sinh thì không sạch sẽ. Lỡ như Bắc Bắc quay về mà bị dị ứng bụi thì anh chết chắc không thoát được tội. Hơn nữa, ngày mai Trác Thiếu Ương sẽ mang theo Miêu Miêu tới, mà trong nhà có Miêu Miêu tức là có thêm nhiều… lông mèo. Vậy nên càng cần phải quét dọn kỹ.
Hiện tại con mèo béo tròn kia đang ngủ ngon lành trên bệ cửa sổ, rất thỏa mãn.
Nỗi phiền muộn của loài người, nó không cảm được tí nào.
Trác Thiếu Ương và Hoàng Bằng Thiên đứng ở góc phòng khách, giống hai đứa ngốc nhìn Hứa Tinh Kiều: Cho nên, mọi chuyện rối beng thế kia rồi, mà Hứa Tinh Kiều chẳng lẽ lại không chút hoảng loạn?
Anh ấy có biết Tiêu Hân Duyệt đang tố cáo anh ta cái gì không?
Anh ấy có biết Tiêu Hân Duyệt nói anh ta quấy rối mình không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT