Ngay khoảnh khắc đó, tiếng của Mạc Lị vọng xuống từ tầng trên, lập tức cắt ngang động tác của Lục Tự.
Khoảnh khắc ấy, Lê Hoan có chút tiếc nuối.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi!
Đúng là đáng tiếc, cô còn tự cắn mình đau đến vậy, thật sự rất đau!
Nếu cứ tiếp tục sống chung với Lục Tứ như thế này, cô có khi sẽ mất máu mà chết cũng nên.
…
Sau bữa tối, Lê Hoan trở về phòng, vì có ba người cùng ở nên chẳng có cơ hội gì cả, chi bằng thoải mái nằm trên chiếc giường mềm mại ấm áp… ngủ cho rồi.
Bạch Lê đột nhiên làm nũng trong đầu cô: Vừa nãy có một khoảnh khắc Lục Tự có độ hảo cảm với cô đạt đến 20 đó, nếu không bị người khác cắt ngang, có khi thật sự sẽ hôn cô, sẽ bị cô công lược thành công rồi, Tiểu Hoan cô thật là giỏi quá đi à~
Có người tự động ngó lơ lời nịnh hót giả tạo của nó.
Lê Hoan lười biếng nằm sấp trên giường mềm, hờ hững sơn móng tay đỏ rực, “Vậy bây giờ tụt xuống bao nhiêu rồi?”
Bạch Lê đáp lại bằng một nụ cười lộ răng nanh vừa hiền lành vừa lễ phép: 0
Nói cái rắm ấy!
Lê Hoan âm thầm thở dài, lại là một lần thất bại nữa.
Ngay lúc ấy—
Điện thoại cô nhận được tin nhắn, Lê Hoan chẳng có tâm trạng xem, dù sao vừa mới ra tù, cũng chẳng ai nhắn tin cho cô.
Nhưng tin nhắn lại dai dẳng gửi đến từng loạt một.
Tiếng chuông phiền phức đến mức khiến người ta bực bội, Lê Hoan mới tiện tay cầm lên, tùy ý mở một cái xem thử.
Cái này… đúng là tin nhắn biến thái.
【Bảo bối, muốn thấy em mặc đồ hầu gái tất đen, quỳ giữa hai chân anh mà ngậm lấy, chắc chắn sung sướng phát điên.】
【Mỗi lần nhìn thấy em, anh lại muốn ép em vào tấm kính sát đất, từ phía sau chiếm lấy em thật mãnh liệt!】
【Làn da em trắng đến vậy, mềm đến vậy, chỉ cần chạm khẽ là đỏ lên, anh rất muốn nhìn thấy em khóc, bị anh hành đến khóc dưới thân, khiến em cả ngày không xuống nổi giường!】
Lê Hoan khẽ nhướng mày, mẹ nó, đúng là quấy rối tình dục trắng trợn. Cô hỏi Bạch Lê, có khi nào là Lục Tự gửi không?
Bạch Lê liếc mắt đầy hàm ý, bảo cô tự hiểu.
Được rồi, lại là lời cảnh báo spoil chết cả nhà.
Lê Hoan suy nghĩ kỹ một chút, Lục Tự đúng là biến thái, nhưng không phải kiểu cuồng dâm biến thái. Vậy người gửi những tin này là ai, mục đích là muốn cô tránh xa Lục Tự?!
Nghĩ mãi không ra, Lê Hoan bỗng nghĩ, sao không tìm hắn hỏi thẳng, tiện thể quan sát phản ứng của hắn
Nghĩ vậy, Lê Hoan xỏ đôi dép hình thỏ con, mặc đồ ngủ Totoro, ôm điện thoại chuẩn bị đi tìm Lục Tự đối chất xem có phải hắn gửi những tin nhắn biến thái này không.
Vừa mới bước ra khỏi phòng, liền tình cờ gặp Mạc Lị.
Mạc Lị nhìn cô, ánh mắt sáng ngời hỏi, “Hoan Hoan, cậu định đi tìm anh Lục Tự à?”
Lê Hoan chẳng giấu giếm gì, khẽ ừ một tiếng.
“Anh Lục Tự đang tắm, hay là cậu qua phòng tớ chơi một lát, đợi anh ấy xong rồi đi tìm?” Mạc Lị cười thân thiện.
Lê Hoan hơi nghi hoặc vì sao cô ta biết Lục Tự đang tắm, nhưng miệng chỉ đáp “được”.
Phòng của cô ta là do người hầu sắp xếp tạm thời, không nhỏ nhưng hơi tù túng.
Mạc Lị lấy ra một bộ bài tarot từ đầu giường, nghịch một lúc rồi ngẩng đầu cười nói, “Tớ từng học bói bài tarot, Hoan Hoan, cậu có muốn chơi thử một ván không?”
Lê Hoan ngồi trên giường cô ta, nhìn bộ bài tarot, cảm thấy khá thú vị nên gật đầu.
Mạc Lị xáo bài rồi trải ra trước mặt cô, nhìn rất bài bản, “Hoan Hoan, cậu rút một lá đi.”
Lê Hoan nhìn những lá bài trải trước mặt, tiện tay rút một lá, cong môi cười, “Lá này nhé.”
Mạc nhận lấy lá bài, nhìn hồi lâu, rồi mới đặt trước mặt cô —
Là một lá “Nữ hoàng” tràn đầy khí chất bá đạo.