Lê Hoan nghe hắn nói như vậy thì trong lòng hơi giận, tựa hồ trong mắt Ân Thừa, nàng chính là loại phụ nhân tâm địa rắn rết.
Nhưng nghĩ lại cũng chẳng có gì đáng tức giận, nàng khẽ nhướng đuôi mắt, giọng mềm mại lướt qua chút mị ý: “Sao người có thể nghĩ ta như thế, thần thiếp nào phải độc phụ. Ta bỏ vào đó là dược thảo an thần cho hoàng thượng dễ ngủ. Nếu ngươi không cần thì cứ trả lại, ta còn có thể tặng cho người khác.”
Ân Thừa lạnh lùng nhấc mắt: “Ngươi còn muốn tặng cho ai, Đường Vũ?”
Lê Hoan thuận thế thu lại tay, mang cả mảnh giấy, còn tiện đụng khẽ vào ngón tay thon dài, trắng mịn, cốt cách rõ ràng của hắn, rồi cười nhạt: “Ngươi tự xem đi, hương nang kia thêu tên ai. Ta đi đây.”
Nhìn dáng vẻ nàng rời đi tự tại, Ân Thừa khẽ chau mày, đưa tay cầm lấy hương nang, trên đó quả nhiên thêu một chữ “Thừa”.
Lông mày hắn dần giãn ra, coi như tiểu yêu tinh kia vẫn còn chút lương tâm.
Có điều, vật này vốn là hắn muốn, cũng chẳng phải nàng tự nguyện tặng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT