Bởi vì hiện tại, quyền kiểm soát đang nằm trong tay Giang Trạm.
Hắn không cho Lê Hoan rời khỏi khách sạn, nếu không đã chẳng đưa áo của mình cho cô mặc — căn bản là không thể ra ngoài được.
Một lúc lâu sau Lê Hoan mới mở cửa phòng tắm, mà hắn thì dường như cũng không vội, càng không sợ cô trong bộ dạng này sẽ bỏ chạy.
Nhưng có vẻ hắn đã hút rất nhiều thuốc để kìm nén sự bực bội. Cô thấy bên giường có một gạt tàn đầy đầu lọc thuốc, nhưng trong phòng lại không có mùi khói mấy, có lẽ hắn đã bật điều hòa từ sớm để tản bớt mùi.
Một hành động nhỏ chu đáo đến mức gần như không dễ nhận ra, khiến Lê Hoan dường như bớt đi vài phần cảnh giác với hắn.
Tuy vậy, ánh mắt cô vẫn mang đầy đề phòng, đứng cách giường mấy mét không nhúc nhích. Thấy hắn ngẩng mắt nhìn mình, cô lên tiếng trước khi hắn kịp nói gì, giọng thấp: “Giang Trạm, em đã tỉnh rượu rồi nhưng vẫn còn hơi choáng, nên tối nay sẽ không về ký túc xá.”
Hàm ý rất rõ — nếu cô phải ở lại đây, thì hắn nhất định phải đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT